Bóng dáng cao lớn của Lục Kiến Thành lập tức cứng đờ. Trong đêm tối, anh nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế sự sụp đổ và khó chịu trong lòng.
Nam Khuê đuổi theo anh, đang định mở miệng thì Lục Kiến Thành bỗng nhiên xoay người, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía cô, gằn từng chữ: “Tôi, không, muốn.” . Т𝘳𝗎yệ𝗇 cop 𝘁ừ 𝘁𝘳a𝗇g ﹍ ТR𝗎𝐌Т RUY𝖊N.VN ﹍
Không muốn chút nào.
Không muốn chút nào.
Anh thật sự là hèn hạ, ở lại chỗ này nghe cô kể lại chuyện tình sâu sắc với người đàn ông khác.
Nghe anh nói, sắc mặt Nam Khuê đột nhiên trở nên tái nhợt như mất hết máu.
Cô lấy hết can đảm muốn nói với anh: là anh, đồ ngốc, người đó là anh!
Thế nhưng, cô lại nghe thấy anh từ chối.
Cắn môi, Nam Khuê cố gắng mở miệng lần nữa: “Anh thật sự không muốn biết sao? ”
“Nếu tôi nói, người đó là…” anh.
Một chữ cuối cùng trong miệng cô còn chưa nói hết, Lục Kiến Thành đột nhiên đưa tay, che môi cô lại.
Giọng nói có phần lạnh lùng hơn, không có một chút cảm xúc: “Anh nói rồi, anh không muốn nghe.”
Anh gần như tức giận hét lên với cô: “Nam Khuê, anh không muốn biết, người em yêu là ai, anh không muốn biết chút nào, đừng nói cho anh biết.”
“À…” Trong bóng đêm, khóe miệng Nam Khuê nhếch lên một nụ cười cô đơn mà thê lương.
Đúng vậy, anh không muốn nghe, cũng không muốn biết, cô cần gì phải vội vàng nói cho anh biết chứ?
Nam Khuê ơi Nam Khuê, anh căn bản không quan tâm, cô cần gì phải hạ thấp mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443506/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.