Nam Khuê nói xong, Lục Kiến Thành đột nhiên ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn cô hỏi: “Em có chắc là không phải vì người đàn ông khác mà muốn li hôn với anh không?” 
Hơ, Nam Khuê không nói gì mà chỉ cười. 
Sao anh có thể nghĩ như vậy? 
“Cho nên, anh chỉ không cam lòng khi vật sở hữu của mình một ngày sẽ trở thành của người khác, Lục Kiến Thành, anh thấy đó, đấy chỉ là một loại chiếm hữu mà thôi.” 
Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ yêu cô. 
“Ăn cơm.” 
Lục Kiến Thành cầm thìa xúc một thìa cháo đưa lên miệng Nam Khuê, nhanh chóng chuyển chủ đề. 
Đáng chết, anh không muốn bàn chuyện li hôn với cô lúc này. 
“Tôi không muốn ăn.” Nam Khuê quay mặt sang một bên, không thèm liếc nhìn thứ trong bát. 
Cô kéo chăn lên, chui vào trong chăn, sau đó quấn chặt mình lại. 
“Nam Khuê…” 
Lục Kiến Thành kêu tên cô, giọng nói kìm nén sự tức giận. 
Anh đặt bát xuống, nâng chăn lên, xách Nam Khuê ra khỏi chăn: “Ăn cơm.” 
“Tôi nói rồi, tôi không muốn ăn.” 
Nam Khuê nói xong liền bước chân trần xuống giường. 
Có thể là do cô đi quá vội, đột nhiên chân bị trượt, cả người nhanh chóng ngã xuống đất. 
May là Lục Kiến Thành nhanh tay nhanh mắt, chạy đến đỡ được cô. 
“Anh buông tôi ra.” Nam Khuê không chút suy nghĩ mà đẩy anh ra, sau đó lại chui vào trong chăn. 
“Ra đây.” Lục Kiến Thành nhìn chiếc chăn trên giường nói. 
Nam Khuê nắm chặt chăn, không muốn để ý đến anh. 
Dựt qua dựt lại mấy cái, cũng không có ai chịu thua, không ai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443483/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.