Máu càng ngày càng chảy nhiều hơn, Nam Khuê sợ đến mức không còn nói chuyện liền mạch được nữa.
Nói ra việc mang thai đã là vốn liếng cuối cùng của cô.
Nếu như ngay cả việc này mà anh cũng không tin, không thể khiến anh nói ra lời sẽ đến cứu cô thì cô sẽ hoàn toàn hết hi vọng, sẽ không còn ôm chút hi vọng nào với anh nữa.
“Nam Khuê, từ khi chúng ta chung phòng đều dùng biện pháp tránh thai, nếu như em nói những chuyện khác thì có lẽ anh còn tin.”
Lúc giọng Lục Kiến Thành lại lần nữa vang lên, Nam Khuê chỉ cảm thấy thế giới hoàn toàn trở nên u ám, không còn chút ánh sáng nào nữa.
Mặt trời trong thế giới của cô đã tắt.
Vĩnh viễn ngừng chiếu sáng, sẽ không còn chiếu sáng nữa.
Nam Khuê nắm chặt lấy điện thoại, cứng rắn nói một câu cuối cùng: “Lục Kiến Thành, anh muốn tin cũng được, không muốn tin cũng được, nhưng tôi không lừa anh, tôi thật sự bị tai nạn, con của tôi cũng gặp nguy hiểu, nếu như có một ngày anh biết được sự thật, tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Nói xong Nam Khuê trực tiếp cúp máy.
Cô lập tức gọi 120.
Cô muốn sống, cô nhất định phải sống, chỉ có như vậy bảo bối mới có thể bình yên vô sự.
Nhưng vừa nhấn xong ba số 120, Nam Khuê lập tức tuyệt vọng, màn hình điện thoại đã biến thành màu đen.
Cô thử tắt máy, thử khởi động lại, một lần, hai lần, ba lần…
Nhưng tất cả đều không có tác dụng.
Chiếc điện thoại giờ phút này giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443471/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.