Nam Khuê đưa tay đẩy anh ra: “Bây giờ chúng ta không thích hợp để nói nói chuyện, anh bình tĩnh một chút.”
Lục Kiến Thành không những không buông Nam Khuê ra mà ngược lại còn giữ cô chặt hơn: “Đúng lúc không có người ngoài, anh cảm thấy bây giờ chúng ta rất thích hợp để nói chuyện phiếm.”
“Lục Kiến Thành, anh đừng có cố tình gây sự, anh thả tôi ra, tôi rất mệt mỏi.”
Nam Khuê nói càng khiến Lục Kiến Thành tức giận hơn.
Trong lòng anh vốn đã âm ỉ lửa giận, giờ phút này đã hoàn toàn bị Nam Khuê đốt lên.
“Anh cố tình gây sự?” Anh cười lạnh: “Là anh cố tình gây sự hay là em căn bản không quan tâm?”
“Cùng Chu Tiễn Nam thì vui vẻ, tươi cười nói chuyện, còn cùng anh thì không thể nói một lời thật lòng? Nam Khuê, rốt cuộc em có nhớ rõ thân phận của mình là gì không?”
Thân phận?
Anh luôn nhắc nhở cô nhớ đến thân phận của mình.
Vậy anh thì sao?
Anh có từng nhớ đến sao?
Nam Khuê nhìn anh, lạnh lùng cười nói: “Lục Kiến Thành, làm người không thể ngang ngược như vậy được, anh luôn yêu cầu tôi phải nhớ rõ thân phận của mình, vậy còn anh? Lúc anh gióng trống khua chiêng tổ chức sinh nhật cho Phương Thanh Liên, cho mối tình đầu của mình, anh có nghĩ đến thân phận đã kết hôn của anh không?”
“Anh có nghĩ đến cảm nhận của vợ mình, nghĩ đến sự khó xử, uất ức của tôi không?”
Đêm nay cô vẫn luôn kiềm chế bản thân.
Liều mạng kiềm chế bản thân.
Nhưng khi tất cả những lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443447/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.