Lục Kiến Thành đưa tay lau máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.
Anh cười cười, khinh thường nhìn về phía Lục Minh Bác: “Ông cũng chỉ có chút thủ đoạn này mà thôi.”
“Lục Kiến Thành, anh nhìn lại mình đi… Anh biến thành cái dạng gì rồi?”
“Không phải tôi đang học ông sao? Thượng bất chính hạ tắc loạn (1),ông có tư cách gì để nói tôi?” Lục Kiến Thành cười, trong nụ cười không có chút trói buộc và đàng hoàng nào.
(1) Người trên mà không tử tế thì người dưới tất sẽ làm loạn, cướp bóc, càn quấy. Ý tương đương với dột từ nóc dột xuống
“Lúc nào thì đến lượt anh dạy dỗ tôi rồi? Chuyện tôi đang nói là chuyện của anh và Nam Khuê, lúc ông nội rời đi đã dặn đi dặn lại anh đối xử với con bé cho tốt, nhất định phải yêu thương, che chở con bé, kết quả thì sao?”
“Anh xem anh làm những cái chuyện khốn nạn gì rồi, anh không làm tôi tức chết thì anh không vừa lòng đúng không?” Cơn tức trong lồng ngực Lục Minh Bác càng cao hơn.
Lục Kiến Thành thản nhiên nhận ánh mắt của ông: “Chuyện ông làm cũng đâu phải không chọc tức ông nội?”
“Lục Kiến Thành, nếu hôm nay tôi không dạy dỗ anh một trận thì ông đây không phải cha anh.”
Lục Minh Bác tức giận vung tay lên.
Lúc này Vân Thư đi tới nắm lấy tay ông, nặng nề kéo xuống.
“Nói ông đến giải quyết vấn đề chứ không phải để gia tăng mâu thuẫn.”
“Bà xem con trai tốt bà sinh đi!” Lục Minh Bác tức giận đóng sập cửa rời đi.
Vân Thư lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443446/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.