Ngay sau đó, cửa sổ xe chậm rãi trượt xuống, lộ ra khuôn mặt Lục Kiến Thành.
Mặt anh, lạnh lùng không có một chút nhiệt độ, dưới ánh trăng càng có vẻ lạnh như nước đá.
“Lục Kiến Thành?” Khi Nam Khuê nhìn thấy anh, cô vô cùng bất ngờ: “Sao anh lại ở đây?”
Không phải cô đã nói rằng hôm nay cô sẽ ở lại trường sao?
Cô không cần anh đến đón sao?
Hai ngày nay, cho dù có mệt mỏi đến đâu, cô cũng một mình yên lặng chịu đựng, không quấy rầy anh.
Ngay cả khi một mình nằm trên giường bệnh, cô cũng bình tĩnh không nổi lên bất kỳ động thái nào.
Vì vậy, cô luôn luôn nói với chính mình rằng cô đã bình tĩnh và cô không cần anh nữa.
Nhưng bây giờ, khi anh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Nam Khuê mới phát hiện cô đã sai.
Không phải là không quan tâm, mà là quan tâm quá nhiều.
Cho nên, cô luôn cố gắng đè nén trái tim của mình, để cho mình không suy nghĩ về nó nữa.
Nhưng một khi nhìn thấy anh, tất cả cảm xúc này đều tan vỡ.
Cô không nghĩ tới tối nay Lục Kiến Thành sẽ đến trường đón cô, điều này trước đây chưa từng xảy ra.
Mỗi lần trước kia, đều là Lâm Tiêu lái xe tới đón cô, anh chưa lần nào tự mình tới đón.
Đè nén cảm xúc trong lòng, Nam Khuê nhìn anh một cái, lập tức xoay người, nhanh chóng đi về phía trước.
Thấy Nam Khuê không lên xe, cũng không để ý tới anh, bóng dáng nho nhỏ quật cường xuyên qua trong đêm tối, Lục Kiến Thành đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443417/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.