Chu Tiễn Nam gật đầu: “Đúng là quá khoa trương, cho nên tôi muốn về đội thay quần áo trước, vừa hay gần đội cảnh sát có một quán cà phê, nên đến đó cũng tiện.”
“À, được.”
Nam Khuê lập tức cúi đầu lên xe.
Đến nơi, Chu Tiễn Nam bảo Đỗ Bằng sắp xếp một chỗ cho Nam Khuê chờ, còn anh ấy thì đi thay quần áo.
Trong lúc đó, Nam Khuê nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành.
Cô không muốn trả lời.
Nhưng bên kia cứ gọi liên tục.
Cuối cùng, Nam Khuê chỉ có thể hít sâu một hơi rồi nhấn nút trả lời.
Thế nhưng, rốt cuộc cô đã đánh giá quá cao chính mình.
Nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói Lục Kiến Thành: “Nam Khuê.”
Vừa nghe anh gọi tên mình, ngực cô đã có cảm giác nghẹt thở và đau đớn.
“Hôm nay em đang ở trường à?” Lục Kiến Thành thử hỏi.
Nam Khuê che miệng, cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Thật sự là rất rất cố gắng để khống chế.
Một lúc lâu cũng không nghe thấy cô trả lời, Lục Kiến Thành có chút sốt ruột: “Nam Khuê, có ở đây không? Hãy trả lời anh đi.”
Nam Khuê ngửa đầu lên, chớp chớp mắt.
Cô cực lực khống chế bản thân, một lúc lâu mới miễn cưỡng nói ra được hai chữ: “Ừm, có.”
Chỉ có hai chữ mà thôi, nhưng Nam Khuê lại cảm thấy đã tiêu hao hết sức lực trên người cô.
“Mấy giờ tan học, anh đến đón em.” Lục Kiến Thành lại nói.
Nam Khuê dùng móng tay phải nhéo mạnh lòng bàn tay trái, làm cho mình bình tĩnh lại.
Lại hít một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443416/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.