Lúc thấy cảnh trong phòng bệnh, Nam Khuê tức giận xiết chặt nắm đấm.
Cô giận đến mức không kiềm chế được.
Đỗ Quốc Khôn nằm trên giường bệnh vắt chéo chân, vừa uống rượu vừa xem tivi, dáng vẻ của một người nghỉ ngơi vô cùng thoải mái, đâu có chút bộ dáng bệnh tật nào.
Thấy Nam Khuê đến, ông ta lập tức buông bình rượu xuống, tủm tỉm cười: “Con gái ngoan, con để cha đợi lâu thật, cuối cùng con cũng đến.”
“Đỗ Quốc Khôn…” Nam Khuê không khống chế được nữa mà to giọng: “Ông có còn… một chút nhân tính nào không vậy? Không phải là bị bệnh sao, tôi thấy bây giờ ông rất tốt đấy.”
Đỗ Quốc Khôn lập tức thò tay che ngực: “Ôi chao! Đau quá, tim cha đau quá, mau, mau gọi bác sĩ cho cha.”
“Đừng có diễn nữa.”
“Nếu ông không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
Nam Khuê nói xong, một giây cũng không muốn ở lại, trực tiếp đi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này ở cửa lại đột nhiên xuất hiện mấy người đàn ông cao to ngăn cô lại.
“Đỗ Quốc Khôn, ông có ý gì?” Nam Khuê quay đầu, tức giận nhìn ông ta.
Đỗ Quốc Khôn giang tay ra, cười lấy lòng nói: “Khuê Khuê, cha cũng không muốn làm vậy, nhưng cha không còn cách nào khác cả, cha thiếu tiền, con giúp cha một chút, được không nào?”
Hiện tại đã biết chơi bài tình cảm rồi.
Trước kia ông ta vay nợ khắp nơi, đi khắp nơi đánh bạc, ngày nào cũng uống rượu say như chết thì sao? Sao ông ta không nghĩ đến chuyện cô và mẹ đã sống như thế nào?
“Khuê Khuê, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443409/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.