Lục Kiến Thành đang thoa thuốc cho cô đột nhiên dừng lại. Nhưng chỉ mấy giây sau, mắt sắc của anh lại khôi phục lại như thường ngày. Giọng nói trầm thấp, vẫn bình tĩnh như trước: “Em không phải đã biết mục đích kết hôn của tôi và em rồi sao?” Quả nhiên, trái tim đang lơ lửng của Nam Khuê lập tức rơi xuống. Đáp án trong dự đoán. Cô vốn không nên mong đợi, nhưng vẫn không nhịn được mà đi hỏi thử. Hiện tại đã biết đáp án, cô càng hiểu rõ hơn, cũng sẽ không ôm lấy những ảo tưởng phi thực tế nữa. Cho nên mày nhìn đi, nhiều chuyện như vậy đều đang muốn nói cho mày biết. Mày sai rồi. Hơn nữa vô cùng sai. Đã nhiều năm như vậy, người anh yêu vẫn luôn là Phương Thanh Liên, cũng chỉ có Phương Thanh Liên mà thôi. Có lẽ từ giây phút khi Phương Thanh Liên về nước, từ giây phút anh đưa tờ giấy ly hôn ra, giấc mộng của cô đã tan nát rồi. Rơi xuống, tan nát thành từng mảnh nhỏ. Cuối cùng không thể chữa trị được nữa. Nhưng Lục Kiến Thành, anh rất tàn nhẫn đấy, anh biết không? Đã không yêu thì tại sao lại dịu dàng với tôi như vậy, chẳng lẽ chỉ vì lời nhắc nhở của ông nội thôi sao? Dịu dàng như vậy, nhưng không phải yêu. Mà là sự thương tiếc. Là sự đồng tình. Cũng là thứ mà cô không muốn nhất. Như tỉnh lại trong giấc mộng, Nam Khuê đột nhiên rút tay mình về, nhìn về phía anh: “Cảm ơn anh đã thoa thuốc giúp tôi, nhưng không cần, tôi tự mình làm được.” “Đừng cử động, để tôi bôi thì hơn.” Lục Kiến Thành đè tay cô lại. Nam Khuê một mực muốn rút tay ra: “Tôi nói, không cần, chỉ là bôi thuốc mà thôi, cũng không phải công việc khó khăn gì, tự tôi sẽ bôi.” . ||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp ||||| “Nam Khuê, đừng nghịch nữa.” Lục Kiến Thành lại một lần nữa túm lấy tay cô. Lần này Nam Khuê không rút tay ra nữa, cô đưa mắt nhìn về phía phòng bao đối diện. “Anh không thấy sao? Người trong lòng anh vẫn đang đợi anh, anh hẹn cô ta trải qua đêm thất tịch với nhau, lại còn mua quà, lại còn tạo ngạc nhiên, hiện tại nếu anh còn lãng phí thời gian ở chỗ tôi thì thời gian một ngày này của anh đều hỏng hết rồi, không có tác dụng nữa.” “Đưa thuốc cho tôi đi, chút chuyện nhỏ này tôi có thể làm được.” Nhưng Lục Kiến Thành dường như không nghe thấy. Anh tăng nhanh tốc độ, tiếp tục thoa thuốc. Nhưng động tác lúc sau không còn nhẹ nhàng như trước, vết thương sưng đỏ của Nam Khuê bị anh xoa thuốc đến mức đau nhức. Mãi cho đến khi thoa thuốc xong, Lục Kiến Thành mới buông tay Nam Khuê ra. “Còn nói hôm nay không khác?” Anh nhìn cô, mắt sắc sâu thẳm. Nam Khuê né tránh ánh mắt của anh: “Khác hay không khác cũng không liên quan đến anh, anh mau quay lại đi, Phương Thanh Liên vẫn đang chờ đấy!” “Muốn đuổi tôi đi như vậy?” Không phải cô muốn đuổi anh đi, mà là trái tim anh không ở chỗ cô, miễn cưỡng giữ lại thì có ích gì chứ? “Hôm nay là thất tịch, anh cũng không phải đến chỗ tôi, đã ở bên cô ta thì ở bên cô ta đi, nửa đường đến tìm tôi làm gì?” Nam Khuê càng nói càng cảm thấy trái tim chua xót. “Hôm nay đúng lúc là sinh nhật của cô ấy, tôi đã đồng ý với cô ấy từ trước, tôi không nghĩ hôm nay đúng vào thất tịch, không phải cố tình.” Lục Kiến Thành giải thích. “Anh không cần giải thích với tôi.” “Tức giận?” Lục Kiến Thành lại hỏi. Nam Khuê lắc đầu: “Không có.” Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn về phía mấy cái túi: “Còn nói không tức giận sao?” Lúc nhận được tin nhắn trừ tiền anh còn buồn bực, sao cô lại đột nhiên quẹt một số tiền lớn như vậy, không ngờ rằng cô lại đi mua mấy cái nhẫn kim cương này, thế thì cũng không có gì lạ. “Hôm nay là thất tịch, tôi muốn mua cho mình mấy món quà mình thích, không được sao? Hơn nữa là anh nói Lâm Tiêu đi dạo phố với tôi, không tốn tiền thì sao gọi là dạo phố?” Lục Kiến Thành đứng dậy vuốt tóc cô, cười nói: “Không nói em không được tiêu tiền.” “Dù cho em có tiêu gấp mười lần chỗ này tôi cũng nuôi được.” Lúc đầu cô vốn rất tức giận, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này, phòng thủ trong lòng Nam Khuê lại tan ra, mềm đến mức lộn xộn. Lúc nào cũng như vậy, vừa đánh một cái lại cho một viên kẹo. Lục Kiến Thành ơi Lục Kiến Thành, anh thật giống như độc dược khiến cho tôi nghiện, rõ ràng rất đau nhưng lại không thể dứt ra được. Đúng lúc này điện thoại di động của anh vang lên. Giọng nói rõ ràng của Phương Thanh Liên truyền đến bên kia điện thoại: “Kiến Thành, anh đi đâu vậy, em đã cắt xong bánh gato rồi, mau quay về đi!” “Được, lập tức đến.” Trước khi đi, anh lại một lần nữa dặn Lâm Tiêu: “Chăm sóc cô ấy cho tốt.” Phương Thanh Liên ở bên kia nắm chặt tay, vì dùng quá nhiều sức nên hai tay cô ta trắng bệch. Nếu như không phải vì ban nãy cô ta vô tình nhìn thoáng qua bên kia thì có nằm mơ cô ta cũng không ngờ rằng Nam Khuê cũng ăn cơm trong nhà hàng này. Hơn nữa Kiến Thành còn ném cô ta ở đây một mình để đến gặp Nam Khuê. Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của cô ta, rõ ràng Kiến Thành đi với cô ta, Nam Khuê, cô đến quấy rầy làm gì? Nhưng đây không phải chuyện khiến người ta tức giận. Điều khiến người khác tức giận chính là rõ ràng cô ta rất tức giận nhưng lại không dám nói gì, không dám biểu lộ gì, chỉ có thể chịu đựng. Liều mạng nhẫn nhịn. Nghe thấy tiếng bước chân, Phương Thanh Liên lập tức buông tay ra, trên mặt là nụ cười dịu dàng: “Kiến Thành, mau đến đây, ăn thử chiếc bánh gato này đi, em vừa ăn thử một miếng, rất ngon đó.” Sau đó Phương Thanh Liên đưa dĩa đến sát miệng Lục Kiến Thành. Lục Kiến Thành chỉ có thể mở to miệng ăn một miếng. Nam Khuê ở bên cạnh chua đến mức nước mắt cũng muốn rơi. Thời gian trước, ngày kỉ niệm tròn hai năm kết hôn của bọn họ. Cô tự mình làm bánh gato, nói Lâm Tiêu mang đến cho anh. Nhưng anh nói gì? Anh nói anh không thích đồ ngọt. Nhưng bánh gato Phương Thanh Liên ăn thì anh lại nhận hết, lại ăn hết. “Lâm Tiêu, cậu xem ông chủ của cậu có thất thường không?” Nam Khuê quay đầu nhìn cậu ta, cười chua xót nói. Lâm Tiêu cảm thấy bối rối, vội vàng an ủi: “Thiếu phu nhân, chuyện này không giống nhau, tổng giám đốc Lục vì hôm nay… vì hôm nay là…” Nam Khuê cắt lời cậu ta, lạnh nhạt nói: “Được rồi, nhất định cậu sẽ lấy lí do thay cho anh ta, cũng làm khó cậu rồi.” “Tôi ăn xong rồi, chúng ta ra ngoài đi!” “Vâng, thiếu phu nhân.” Có lẽ do buổi tối ăn cá nên Nam Khuê vừa ra ngoài đã cảm thấy có chút buồn nôn. Cô đi vào nhà vệ sinh ra, vừa ra ngoài đã cùng với Lâm Tiêu gặp Phương Thanh Liên và Lục Kiến Thành mới từ phòng ăn ra. “Nam Khuê, hôm nay thật trùng hợp, luôn có thể gặp được cô.” Phương Thanh Liên nhìn cô, hào phóng nói. “Ừm, thật khéo.” Nam Khuê cũng không muốn phản ứng cô ta, nhưng người nào đó hết lần này đến lần khác cắn cô không buông. Ánh mắt Phương Thanh Liên nhìn về phía mấy cái túi trong tay Lâm Tiêu, há miệng kinh ngạc nói: “Nam Khuê, hóa ra người mua mấy chiếc nhẫn kia là cô nha!” “Thật bất ngờ, lúc tôi và Kiến Thành quay lại, nhân viên nói có người đã mua cả ba chiếc nhẫn, tôi còn tưởng là ai nữa đó. Không ngờ lại là cô.” Nam Khuê ngẩng đầu lên, cười nhạt nhìn cô ta: “Đúng nha, cảm thấy rất thích nên đã mua hết.” “Dù sao ông xã tôi cũng có tiền, căn bản không thiếu chút tiền này, cô nói có đúng không?” “Cô nói không sai, nhưng tôi cảm thấy phụ nữ vẫn nên độc lập một chút thì tốt, anh nói đúng không Kiến Thành?” Phương Thanh Liên nói xong cố ý nhìn về phía Lục Kiến Thành. Nam Khuê lạnh lùng nói: “Thật sao? Tôi cũng không có chí lớn như cô Phương đây, tôi tương đối nông cạn, không muốn cố gắng, muốn để ông xã nuôi, ai bảo ông xã tôi nói muốn dùng nhiều tiền hơn để nuôi tôi chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]