Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở đâu cũng nhìn thấy bọn họ.
Thật phiền lòng.
Nam Khuê nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên cảm thấy không còn đói nữa.
Nhưng nghĩ đến em bé trong bụng, cô vẫn miễn cưỡng ăn nhiều một chút.
Nhất là những thứ nhiều dinh dưỡng như cá và tôm, mặc dù cô cảm thấy có hơi tanh nhưng vẫn ăn từng miếng lớn.
Ăn xong cơm, Nam Khuê nhìn người đàn ông ở đối diện: “Lâm Tiêu, tôi có thể hỏi cậu đi theo anh ấy bao lâu rồi không?”
“Hả? Cô nói tổng giám đốc Lục sao?”
Lâm Tiêu suy nghĩ rồi nói: “Được năm năm rồi, từ khi tổng giám đốc Lục vào công ty tôi đã đi theo ngài ấy.”
“Năm năm sao?” Nam Khuê lẩm bẩm: “Còn không lâu bằng tôi.”
“Thiếu phu nhân, cô nói gì vậy?” Lâm Tiêu buồn bực hỏi, có cảm giác như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
“Không có gì.” Nam Khuê lắc đầu.
Mười năm, cô yêu anh ròng rã mười năm.
“Có phải anh ấy đối xử với người con gái nào cũng dịu dàng như vậy không?” Nam Khuê lại hỏi.
Lâm Tiêu lập tức lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Không có, tổng giám đốc Lục chỉ như vậy với cô…”
“Và tương đối tốt với cô Phương thôi, đối với những người phụ nữ khác đều đặc biệt tránh xa, vô cùng lạnh nhạt.”
“Thật sao?” Nam Khuê cười cười.
Xem ra anh đúng là yêu Phương Thanh Liên đến tận xương tủy, vậy mà không lại gần người phụ nữ khác dù chỉ một chút.
Nếu như giữa bọn họ không có cuộc hôn nhân này trói buộc, không có quan hệ liên quan đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443391/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.