Vừa vào nhà vệ sinh Nam Khuê đã nôn thốc nôn tháo.
Vốn đi dạo mấy tiếng đã khiến cô hơi mệt, bây giờ vừa nôn hết ra Nam Khuê đã cảm thấy cơ thể không còn chút sức nào.
Lúc cô nôn xong cổ họng cảm thấy chua chua, đang khó chịu thì người ở bên cạnh đưa cho cô một tờ giấy.
Nam Khuê nhận lấy, vừa định nói “Cảm ơn!”.
Khi ngẩng đầu thấy đó là Phương Thanh Liên, cô có hơi bất ngờ.
“Là cô?”
“Kiến Thành không yên tâm về cô, nói sắc mặt cô trắng bệch yếu ớt nên nói tôi vào nhìn thử xem thế nào.”
“Vậy sao?” Nam Khuê cười lạnh.
Nếu như Lục Kiến Thành còn quan tâm cô thì sẽ không nóng vội đến mức hai người chưa ly hôn đã mang Phương Thanh Liên đi mua nhẫn.
Tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩa của nhẫn là thế nào.
“Không phải vì đây là giấy tôi đưa mà cô không lấy đấy chứ?” Phương Thanh Liên nhìn Nam Khuê, khiêu khích hỏi.
Nam Khuê nhận lấy giấy, dùng nước thấm qua để lau miệng, sau đó chỉnh sửa lại mái tóc dài hơi rối của mình, nhìn về phía Phương Thanh Liên: “Tôi không có nông cạn như vậy.”
“Còn nữa, tôi cũng không cần cô đến xem tôi thế nào, cũng không cần cô quan tâm.”
Nói xong Nam Khuê cũng không để ý đến cô ta mà trực tiếp đi ra ngoài.
Đột nhiên giọng nói của Phương Thanh Liên vang lên từ sau: “Nôn dữ dội như vậy sao, Nam Khuê, không phải cô có thai đấy chứ?”
Trong lòng Nam Khuê hơi run lên, tim cũng đập loạn.
Nhưng cô lại phản ứng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443389/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.