Chương trước
Chương sau
“Cái gì?”
Nam Khuê ngẩn người, cô cảm thấy mình nghe nhầm rồi.
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Chu Tiễn Nam đẩy vào trong xe.
Lên xe, Nam Khuê vẫn còn ngơ ngác.
Lúc này một thanh niên vô cùng nhiệt tình ở phía trước cũng cười nói: “Sếp, chuyện này là thế nào vậy, anh là một người ngàn năm cũng không gần nữ sắc mà, đây không phải là chị dâu đấy chứ?”
“Nhiều chuyện.” Người đàn ông quát nhỏ.
Thanh niên trước mắt lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Một lúc lâu sau, Nam Khuê vẫn ngẩn người.
Mấy phút sau, cô mới từ từ quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh: “Vì sao anh lại giúp tôi?”
“Nếu như tôi không đoán sai thì có lẽ điện thoại của cô bây giờ đang hết pin.”
“Đúng.”
“Giúp người thì giúp cho trót, đưa cô đến bệnh viện cũng là tiện đường thôi.”
“Ồ.”
Hóa ra là như vậy.
Đỗ Bằng ngồi trước thở dài một hơi.
Haiz, hi vọng dập tắt.
Còn tưởng rằng sếp của bọn họ cuối cùng cũng nở hoa, có người con gái mình thầm mến.
Không ngờ lại chỉ là giúp người ta một tay mà thôi.
“Mỹ nữ, cô đừng để ý đến chuyện đó, sếp của tôi mắc bệnh nghề nghiệp khá nặng, thấy ai bị bắt nạt đều sẽ giúp đến cùng.”
“Dù thế nào đi nữa thì cũng vô cùng cảm ơn anh.”
Đến bệnh viện, Nam Khuê xách theo vali xuống xe.
Lúc xe bọn họ đi xa rồi Nam Khuê mới nhớ đến một chuyện, hình như cô quên hỏi tên người đàn ông kia rồi.
Vẫn nên hỏi mới đúng, dù sao người ta cũng đã giúp cô nhiều lần, nhớ tên cũng là sự tôn trọng.
Trong xe, Đỗ Bằng nhịn cả một đường, cuối cùng sau khi Nam Khuê xuống xe không nhịn được nữa mà lên tiếng.
“Sếp, vị vừa rồi không tệ, anh có chắc sẽ không cân nhắc không?”
“Cậu nói nhiều quá rồi đấy.”
“Ơ, sếp, anh nhìn mình đi, sắp thành người ba mươi tuổi rồi cũng không yêu đương hay lập gia đình.”
Người đàn ông nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Thì sao? Cậu còn kiêm cả việc làm mai à, có cần tôi về xin điều cương vị cho cậu không?”
“Đừng đừng đừng sếp, em sai rồi được không?” Đỗ Bằng nói giọng thì thầm: “Quan trọng là anh không nói thì cũng đâu ai dám nói gì đâu?”
“Cậu nói gì cơ?” Thính giác của Chu Tiễn Nam rất thính.
Đỗ Bằng lập tức cười hì hì trả lời: “Em nói anh là người đẹp trai nhất trong đội chúng ta, mạnh nhất, đứng nhất… Ôi chao, nói tóm lại cái gì cũng đứng đầu, dù sao anh cũng lợi hại nhất.”
Chu Tiễn Nam cúi đầu, lúc này mới phát hiện trong tay mình còn cầm hoa tai vừa rồi.
Quên trả cho cô rồi.
“Đỗ Bằng, quay xe lại. Về bệnh viện ban nãy.”
“Sếp, anh nghĩ thông rồi sao, muốn đi tìm vị mỹ nữ kia sao?”
Tất nhiên lúc Chu Tiễn Nam quay về bệnh viện không tìm được Nam Khuê.
Cuối cùng anh ấy chỉ có thể cầm hoa tai về trước.
Gặp bác sĩ, khử trùng lỗ tai, nhận thuốc, sau đó sạc nhờ điện thoại một lúc trong bệnh viện rồi Nam Khuê mới bắt xe với nhà.
Lúc về đến nhà trời cũng đã tối.
Nam Khuê đẩy cửa ra, bên trong tối đen như mực.
Ngôi nhà lớn như vậy vẫn trống rỗng.
Cô đoán không sai, Lục Kiến Thành không quay về.
Ròng rã ba ngày, từ sau khi anh rời đi trong ngày đó, hai người đã không liên lạc với nhau ba ngày.
Không gọi điện thoại, cũng không gửi Wechat.
Lần đầu tiên nhận được điện thoại của anh là trước thất tịch một ngày.
Nam Khuê nhìn tên anh không ngừng nhấp nháy trên màn hình, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhận.
“Alo, tôi là Nam Khuê.”
“Ngày mai là thất tịch, em có muốn đi đâu chơi hay muốn mua gì không?”
Giọng nói Lục Kiến Thành truyền qua điện thoại đến tai cô, vẫn trầm thấp, gợi cảm như trước.
Giống như một giai điệu hoàn mỹ, nhẹ nhàng kích thích trái tim cô.
Đã mấy ngày rồi.
Cô còn tưởng rằng mình sẽ quên giọng nói của anh, không ngờ lại nhớ đến vậy.
Nam Khuê nắm chặt điện thoại, trái tim như nghẽn lại, đột nhiên nói không nên lời.
“Nam Khuê, em vẫn ở đó chứ?”
Không nghe thấy câu trả lời của cô, Lục Kiến Thành hỏi tiếp.
“Tôi vẫn đang nghe.”
“Em có muốn gì không, có thể nói cho anh.”
“Tôi muốn đi dạo phố.” Nam Khuê nói.
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, trái tim cô vẫn đập loạn.
Hóa ra ba ngày cũng không thể quên một người, sẽ chỉ càng khiến cô thêm nhớ nhung.
Cô đúng là không khá lên chút nào mà.
Mới ba ngày mà thôi mà nỗi nhớ anh đã như nước tràn bờ đê.
Ngày hôm sau Nam Khuê cố tình dậy sớm để trang điểm.
Cô chọn cho mình một chiếc váy liền áo màu trắng, là bộ mà cô rất thích.
Lúc soi gương, trong đầu Nam Khuê đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ buồn cười: Anh đồng ý trải qua đêm thất tịch với cô, có nghĩa là giữa hai người còn có thể cứu vãn được, đúng không?
Nhưng cô lập tức lắc đầu phủ định.
Sao có thể chứ?
Anh yêu Phương Thanh Liên như vậy, hơn nữa những chuyện anh làm đều là để cưới Phương Thanh Liên.
Đêm thất tịch này anh chỉ muốn cho hai người một kết thúc linh đình mà thôi!
Nhưng cô đã chuẩn bị tốt cho cuộc hẹn này.
Cho dù như thật sự rời đi thì cô cũng hi vọng mình có thể rời đi một cách kiêu ngạo chứ không phải thất bại thảm hại, hỗn độn ra đi.
Hai giờ chiều, chuông cửa vang lên vô cùng đúng giờ.
Nam Khuê mỉm cười ra mở cửa.
Nhưng lúc nhìn thấy người bên ngoài, ánh mắt cô lập tức trở nên ảm đạm: “Tại sao lại là cậu?”
Nam Khuê nắm chặt tay, hi vọng Lâm Tiêu có thể nói với cô rằng: “Tổng giám đốc Lục ở bên dưới đợi cô, ngài ấy nói tôi lên đón cô xuống.”
Nhưng không có.
Lâm Tiêu nhẹ nhàng cười giải thích cho cô: “Tổng giám đốc Lục nói thiếu phu nhân muốn dạo phố nên nói tôi đến đi cùng với cô.”
Cho nên ngày đó anh đặc biệt gọi điện thoại hỏi cô muốn gì cũng không phải là anh tự mình đến, mà là cho Lâm Tiêu đến?
Nam Khuê cười khổ một tiếng, vẫn là cô ngây thơ.
Đêm thất tịch, ngày lễ tuyệt vời như thế nào.
Sao anh có thể nỡ lòng bỏ Phương Thanh Liên để đến cạnh cô chứ?
Quả nhiên là cô mơ mộng hão huyền.
“Cho nên đây là nhiệm vụ Lục Kiến Thành giao cho cậu ngày hôm nay?”
“Đúng vậy thiếu phu nhân.”
“Vậy tôi đi đâu cậu cũng sẽ đi cùng?”
“Vâng.”
“Được, vậy chúng ta đi dạo phố đi!”
Cô đến cửa hàng đã gặp Phương Thanh Liên lần trước.
Từ tầng một đến tầng bốn, Nam Khuê đi liên tục trong ba tiếng đồng hồ, mệt rồi cô mới ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Lúc đến tầng năm, Nam Khuê đi phía trước, Lâm Tiêu ở sau xách theo một đống túi lớn túi nhỏ, đúng là khổ không thể tả được.
Cậu ta nhớ rằng thiếu phu nhân luôn rất tiết kiệm.
Xưa nay cô không mua những đồ quá đắt.
Nhưng hôm nay thì sao?
Lâm Tiêu cảm thấy cô vô cùng khác thường.
“Đều đã đi hết rồi, vậy chúng ta xuống tầng một đi thêm vòng nữa đi.” Nam Khuê nói.
“Hả?” Lâm Tiêu kinh ngạc há to miệng.
Mắt cậu ta đã nổi đom đóm, hai chân như nhũn ra.
“Sao vậy? Không muốn? Không phải cậu nói đây là nhiệm vụ Lục Kiến Thành giao cho cậu sao? Nếu như cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì tôi đành phải phản hồi lại với anh ta rồi.”
“Đừng, thiếu phu nhân, tôi cam kết hoàn thành nhiệm vụ.”
Vừa đi vào cửa hàng trang sức, Nam Khuê lập tức ngẩn người.
Kinh ngạc như cô còn có Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên.
Có lẽ chẳng ai ngờ rằng họ lại có thể gặp nhau ở đây.
“Nam Khuê, thật trùng hợp, cô cũng ở đây sao, Kiến Thành nói muốn tặng tôi một món quà.” Phương Thanh Liên cười đi đến cạnh cô, dáng vẻ dịu dàng nhẹ nhàng.
“Thật sao, quà gì vậy?”
Lúc Nam Khuê nói những lời này, ánh mắt nhìn về phía Lục Kiến Thành.
“Chiếc nhẫn.”
Hai chữ này như một thanh đao sắc bén đâm vào lồng ngực Nam Khuê, khiến trái tim cô máu me đầm đìa.
Lục Kiến Thành, giết người chỉ là đầu chạm đất, còn anh là dẫm nát trái tim!
Anh dẫm trái tim cô thành từng mảnh nhỏ, đến khi vỡ vụn mới thôi.
Đột nhiên cô cảm thấy trong bụng như có thứ gì đó đang điên cuồng cuộn trào, cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Nam Khuê che miệng, không nhịn được nữa, nhanh chóng chạy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.