Trái tim Nam Khuê lập tức rối loạn, bỗng nhiên cô không biết mình nên làm gì bây giờ? Lục Kiến Thành quyết định dẫn Phương Thanh Liên tới, chắc đã nhịn không được nữa, cho nên muốn giới thiệu thân phận của Phương Thanh Liên cho mọi người biết sao? Còn cô thì sao? Cô là cái gì? Mặt Nam Khuê trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ầm một tiếng, điện thoại từ trong tay cô rơi xuống. Bác gái Chu thấy thế, vội vàng nhặt lên: “Thiếu phu nhân, làm sao thế? Sắc mặt cô sao lại kém như vậy, có phải thiếu gia nói cái gì không?” Nam Khuê mờ mịt gật đầu: “Không có.” “Thật ngại quá, con vào nhà vệ sinh.” Đứng bên cạnh bồn nước, Nam Khuê giống như điên rồi, liều mạng tạt nước lạnh vào mặt. Không nhớ rõ đã rửa bao nhiêu lần, cả hai má đều lạnh như băng không có một chút nhiệt độ nào, hai tay cũng lạnh đến đỏ bừng, cô mới ngẩng đầu, vén tóc, rồi nhìn mình. Trong gương, cô mặc quần áo hoa lệ xinh đẹp nhất, trang điểm dịu dàng xinh đẹp nhất, đeo trang sức và vòng cổ đắt tiền nhất, nhưng giờ phút này, cô lại cảm thấy mình giống như một tên hề, vô cùng thảm hại. Rõ ràng cô đã đồng ý, chờ mừng thọ hôm nay của ông nội vừa kết thúc, ngày mai cô sẽ nói chuyện ly hôn với ông nội. Nửa ngày mà thôi. Chỉ có nửa ngày, vậy mà anh cũng không đợi được sao. Thấy Nam Khuê đi vào có chút lâu, nước trong nhà vệ sinh vẫn chảy liên tục. Bác gái Chu sợ cô xảy ra chuyện gì, lo lắng gõ cửa ở bên ngoài: “Thiếu phu nhân, cô có ổn không?” “……” Không nghe thấy Nam Khuê trả lời, bác gái Chu có chút sốt ruột, lại gọi thêm một lần: “Thiếu phu nhân…” Lúc này, Nam Khuê mở cửa, dịu dàng cười nhìn về phía bác gái Chu: “Con khỏe, chúng ta đi xuống đi!” “Có chờ thiếu gia không?” Nam Khuê lắc đầu: “Không cần, anh ấy sẽ đến ngay.” Hơn nữa, anh cũng không cần cô chờ đợi. Trong phòng vệ sinh, Nam Khuê nghĩ tới một trăm lần, cô có muốn đi xuống hay không. Nếu cô không muốn đi xuống, cô có thể từ chối, nhưng cô đã chọn đi xuống dưới. Một là không muốn để cho ông nội thất vọng, không muốn để cho mừng thọ của ông nội để lại tiếc nuối. Còn một lý do khác: Có lẽ, cô đã hết hy vọng. Khi Lục Kiến Thành giới thiệu Phương Thanh Liên trước mặt mọi người, khi anh phủ nhận sự tồn tại của cô, có lẽ cô đã thật sự hết hy vọng. Có chút đau đớn, chỉ có tận mắt chứng kiến, mới có thể tan nát trái tim, mới có thể hoàn toàn rời đi. Lúc Nam Khuê đi xuống, ông nội đã ngồi vào bàn rồi, khách khứa trên bàn về cơ bản đều đã đến, chỉ còn hai chỗ trống. Nam Khuê nhìn lướt qua, phát hiện chỗ còn lại chính là của cô và Lục Kiến Thành. Có vẻ như anh vẫn chưa đến. Thấy Nam Khuê đi xuống, ông nội nắm lấy tay cô, vô cùng vui vẻ: “Khuê Khuê, mau đến đây, ngồi bên cạnh ông nội.” “Vâng, ông nội.” Nam Khuê ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống bên cạnh ông nội Lục. Lúc này, ông nội Lục nhìn thấy vị trí trống bên cạnh Nam Khuê, lập tức nhíu mày không vui hỏi: “Người đâu? Bây giờ mà nó vẫn chưa đến, rốt cuộc thì nó đang bận cái gì vậy?” Nam Khuê cười kéo cánh tay ông nội Lục, cười ngọt ngào trả lời: “Ông nội, ông cũng oan uổng chồng con, quả thật là công ty xảy ra chuyện đặc biệt khẩn cấp, anh ấy không thể không đi.” “Chúng con đều biết, mừng thọ của ông nội chắc chắn là quan trọng nhất, nhưng nếu công ty thật sự xảy ra chuyện, ông nội cũng sẽ không vui vẻ, đây chính là tâm huyết cả đời của ông nội.” Nam Khuê nói xong, mặt ông nội Lục dịu đi không ít. “Vẫn là con biết nói chuyện, thằng nhóc kia vừa mở miệng là có thể làm cho ông tức chết.” Đối diện bàn tròn, Lục Nhu nhìn Nam Khuê nói chuyện với ông nội Lục, hơn nữa còn dỗ ông cụ mặt mày hớn hở, ngay cả ánh mắt cũng muốn bắn xuyên qua. Đặc biệt là khi cô ta phát hiện người đó còn là người vừa mới bị cô đẩy xuống hồ bơi, lại càng tức giận hơn. Dương Anh túm lấy áo Lục Nhu: “Nhu Nhu, người này ai vậy, trước giờ chưa từng thấy qua, sao đột nhiên lại ngồi xuống bên cạnh ông nội con.” “Con nhìn con, cách ông nội con mười vạn tám ngàn dặm, ngu như lợn, vị trí tốt như vậy, cách ông nội con lại gần, lại có thể nói chuyện với ông nội, vì sao không ngồi đó đi, để cho một người ngoài chiếm lợi.” Lục Nhu oan vô cùng: “Mẹ, mẹ đừng nói bậy, làm sao mẹ biết con không đến ngồi chỗ đó.” “Ý con là sao?” Dương Anh rõ ràng nhận ra có gì đó không ổn. “Sau khi con biết chỗ của ông nội, lập tức ngồi ở bên cạnh ông chờ, kết quả ông nội vừa xuống đã đuổi con đi, nói là có người ngồi rồi, để cho con ngồi đến chỗ này.” “Nói con ngốc còn không chịu nhận, bên cạnh ông nội bên kia không phải còn có một chỗ trống sao?” Dương Anh nói xong, nhìn chằm chằm vào chỗ bên cạnh của ông nội Lục. Lục Nhu bĩu môi không kiên nhẫn nói: “Mẹ, mẹ biết cái gì không? Đó là chỗ của anh Lục, mẹ dám qua ngồi không?” “Nói đến Lục Kiến Thành, sao anh ấy còn không đến, mừng thọ ông nội ruột của mình còn đến muộn, thật sự là không biết lớn nhỏ, nếu muốn con nói thì…” Lời của cô ta vừa nói được một nửa, thì bác Chu vui vẻ chạy tới: “Thiếu gia đã trở về.” Ngay sau đó, bóng dáng Lục Kiến Thành đẹp trai xuất hiện ở cửa đại sảnh. Anh mặc âu phục màu đen của buổi sáng, đi thẳng qua những bàn ghế lớn nhỏ, cuối cùng đi tới bên cạnh ông nội, ngồi ở vị trí bên trái của ông nội. Nam Khuê ngây ngẩn cả người. Tại sao chỉ có một mình anh? Không phải anh mang theo Phương Thanh Liên cùng đến sao? Lục Kiến Thành vừa đến, lập tức mở tiệc. Mặc dù mỗi lần ngoài mặt luôn quở trách Lục Kiến Thành, nhưng kỳ thật đối với đứa cháu trai này luôn rất thiên vị. Hơn nữa là cháu trai duy nhất được công nhận, không sủng anh thì sủng ai. Trên bữa tiệc, Nam Khuê ăn có chút ăn không ngon, trong đầu cô vẫn có một câu hỏi: Phương Thanh Liên đâu? Không phải họ đi cùng sao? Hay là nói, chờ bữa tiệc kết thúc, khách khứa đều đi rồi, Lục Kiến Thành lại gọi cô ta ra? Điện thoại di động keng keng một tiếng, Nam Khuê nhìn một chút, là WeChat Lục Kiến Thành gửi tới: “Nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy, ăn không ngon à.” “Nhớ Phương Thanh Liên.” Nam Khuê trả lời. Lục Kiến Thành: “?” Nam Khuê rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Không phải anh dẫn theo cô ta đến sao? Sao cô ta không vào?” “Lo ăn cơm đi, cái đầu nhỏ này của em suốt ngày cứ nghĩ đến cái gì đâu đâu.” “Tôi nói dẫn cô ấy tới đấy lúc nào?” “Em cảm thấy rốt cuộc là em ngốc? Hay tôi ngốc?” Nam Khuê: “…” Động một chút là làm tổn thương cô, thật đúng là không ngần ngại tận dụng mọi cơ hội mà. Ăn được một nửa, Lục Nhu cuối cùng nhịn không được, nhìn Lục Kiến Thành hỏi: “Anh Lục, vợ anh đâu? Đã kết hôn hai năm rồi, ngây cả bóng dáng của người chị dâu này em cũng chưa từng thấy qua, hôm nay chính là mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội, chị ta cũng không lộ diện sao?” Lục Kiến Thành lạnh lùng liếc cô ta một cái, trong mắt đã tràn đầy sự cảnh cáo. Nếu Lục Nhu thức thời, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thì có thể bỏ qua. Nhưng cô ta hết lần này tới lần khác không biết sống chết, nhất định phải đụng vào họng súng: “Anh Lục, người vợ này của anh cũng quá không hiểu chuyện rồi, quả nhiên là xuất thân từ nhà nghèo, không tôn trọng ông nội chút nào, quả thực không lên được mặt bàn.” “Thật ra chỉ là mọi người tò mò, không biết chị ta lớn lên gầy hay mập? Xinh đẹp hay xấu xí? Anh cho chúng ta gặp mặt, giải quyết sự tò mò của mọi người đi.” Dương Anh thấy thế, cũng ở một bên thêm mắm thêm muối phụ họa: “Đúng vậy, Kiến Thành, em gái cháu nói có lý, thím cũng muốn gặp một lần, nghe nói trước đây là cô ta đeo bám cháu, nhất định đòi phải gả cho cháu, chậc chậc, quả thực là không biết…Liêm sỉ.” Dương Anh còn chưa dứt lời, đột nhiên, Lục Kiến Thành đập mạnh chiếc đũa trong tay xuống, ánh mắt lạnh băng như mũi tên bắn qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]