“Mẹ, mẹ chăm sóc tốt cho cô ấy giúp con, con xử lý xong chuyện lập tức trở về.”
“Lục Kiến Thành, tôi nói anh biết, Nam Khuê mới là vợ anh, tôi ra lệnh cho anh về ngay cho tôi….”
Vân Thư còn chưa dứt lời thì Lục Kiến Thành đã cúp máy.
“Cái thằng nhóc này, xem trở về tôi xử lý anh như thế nào.”
Ngón tay Nam Khuê gần như cắm sâu vào trong thịt, nhưng hình như cô không cảm thấy đau.
Quả nhiên cô luôn là người bị bỏ rơi.
Giữa cô và Phương Thanh Liên, dường như ngay cả suy nghĩ cũng không cần nghĩ đã lựa chọn xong rồi.
Đồ ngốc, là tự cô mơ mộng hảo huyền.
Sớm đã biết được đáp án, vì sao còn phải hy vọng xa vời, sau đó lại làm cho mình thất vọng!
Thấy tâm trạng của Nam Khuê sa sút rõ ràng, Vân Thư giữ chặt tay cô: “Chờ nó trở về, mẹ sẽ dạy dỗ nó trút giận cho con, bây giờ con cái gì cũng đừng nghĩ, ở đây nghỉ ngơi thật tốt.”
“Vâng.”
Sau đó, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Nam Khuê vội vàng mở miệng: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, chỗ này của con không có gì đáng ngại, nằm nghỉ ngơi một chút là được rồi. Bên ngoài còn có rất nhiều khách khứa đang chờ mẹ, mẹ mau đi xuống đi.”
“Được, vậy mẹ đi xuống trước, có chuyện gì con sai người nói cho mẹ biết.”
“Vâng.” Nam Khuê ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Vân Thư rời đi, Nam Khuê bảo người giúp việc trong phòng cũng đi ra ngoài.
Căn phòng to này lập tức trở nên trống rỗng, giống như ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443379/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.