Ngay lập tức, hơi thở ấm áp của anh mang theo ma lực nóng bỏng rắc lên chóp mũi Nam Khuê, lên môi, thậm chí cả trên mặt.
Toàn bộ mặt cô đỏ không chịu nổi, một tay nắm lấy cà vạt của anh, bỗng nhiên tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Trái tim Nam Khuê giống như có con hươu con chạy loạn xạ, đập thình thịch.
“Anh… Anh đứng thẳng đi.” Cô đỏ mặt, chuyển hướng sự chú ý của mình.
“Em chắc chắn?”
Giọng nói của Lục Kiến Thành rõ ràng giống như bình thường, nhưng giờ phút này dưới bầu không khí này, Nam Khuê nghe qua cảm thấy dịu dàng gợi cảm muốn chết.
Nhất là đôi môi anh còn đang dán lên chóp mũi cô, ấm áp, quấy nhiễu đến mức cô căn bản không thắt được cà vạt.
“Tôi chắc chắn.”
“Được.”
Có được câu trả lời, Lục Kiến Thành ngay lập tức đứng thẳng người, đứng thẳng như tùng bách.
(Tùng bách: cây thông và cây bách).
Nam Khuê: “…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ.
Bởi vì nó quá xấu hổ.
Trước kia khi hai người thường xuyên ở bên nhau, sao cô không phát hiện ra Lục Kiến Thành cao hơn cô nhiều như vậy. Lần này được rồi, anh mà đứng thẳng, cô thắt cà vạt cho anh cũng có chút không với tới, còn phải kiễng mũi chân.
Bởi vì trong bụng có em bé, mấy ngày nay Nam Khuê rất cẩn thận, đều mang giày đế bằng.
Cho nên, chênh lệch chiều cao giữa hai người càng ngày càng rõ ràng.
Hơn nữa hôm nay cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cái cà vạt này ở trong tay cô hết lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443377/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.