Ngay lập tức, hơi thở ấm áp của anh mang theo ma lực nóng bỏng rắc lên chóp mũi Nam Khuê, lên môi, thậm chí cả trên mặt. Toàn bộ mặt cô đỏ không chịu nổi, một tay nắm lấy cà vạt của anh, bỗng nhiên tiến cũng không được, lui cũng không xong. Trái tim Nam Khuê giống như có con hươu con chạy loạn xạ, đập thình thịch. “Anh… Anh đứng thẳng đi.” Cô đỏ mặt, chuyển hướng sự chú ý của mình. “Em chắc chắn?” Giọng nói của Lục Kiến Thành rõ ràng giống như bình thường, nhưng giờ phút này dưới bầu không khí này, Nam Khuê nghe qua cảm thấy dịu dàng gợi cảm muốn chết. Nhất là đôi môi anh còn đang dán lên chóp mũi cô, ấm áp, quấy nhiễu đến mức cô căn bản không thắt được cà vạt. “Tôi chắc chắn.” “Được.” Có được câu trả lời, Lục Kiến Thành ngay lập tức đứng thẳng người, đứng thẳng như tùng bách. (Tùng bách: cây thông và cây bách). Nam Khuê: “…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ. Bởi vì nó quá xấu hổ. Trước kia khi hai người thường xuyên ở bên nhau, sao cô không phát hiện ra Lục Kiến Thành cao hơn cô nhiều như vậy. Lần này được rồi, anh mà đứng thẳng, cô thắt cà vạt cho anh cũng có chút không với tới, còn phải kiễng mũi chân. Bởi vì trong bụng có em bé, mấy ngày nay Nam Khuê rất cẩn thận, đều mang giày đế bằng. Cho nên, chênh lệch chiều cao giữa hai người càng ngày càng rõ ràng. Hơn nữa hôm nay cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cái cà vạt này ở trong tay cô hết lần này đến lần khác cũng không thắt được. Tuy rằng kỹ thuật của cô không tốt lắm, nhưng cũng không kém đến mức này nha! Nam Khuê vốn đang rất sốt ruột, vậy mà tiếng cười của người nào đó cứ vang lên bên tai cô: “Vừa rồi là ai bảo tôi đứng thẳng lên?” Nam Khuê lập tức nổi giận, ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn người nào đó một cái. Sau đó nhét cà vạt trong tay vào lòng anh: “Không thắt nữa, anh tự thắt đi.” Biết cô tức giận, Lục Kiến Thành nắm lấy cổ tay cô kéo cô về. Khi nhìn thấy một cái bàn ở phía sau, anh trực tiếp ôm lấy Nam Khuê, đặt cô lên bàn: “Được rồi, tiếp tục thắt.” Lập tức, trong đầu Nam Khuê trống rỗng, hai tay nắm lấy cà vạt của anh cứ ngây ngẩn cả người. Hình ảnh như này có vẻ quen thuộc. Trước kia đều là cô nhìn thấy trong phim thần tượng, không ngờ có một ngày lại xảy ra trên người cô. Khi thắt cà vạt, Nam Khuê cúi đầu, rất nghiêm túc. Thật ra, trước đây cô vốn không biết thắt cà vạt, bởi vì từ nhỏ đến lớn đều không có dịp nào cần. Biết sắp gả cho anh, cô tìm kiếm các video trên mạng và làm từng bước học, lúc đầu học không tốt, sau đó cô mua một chiếc cà vạt về không ngừng luyện tập, luyện tập một thời gian dài mới học được. Vào thời điểm đó, cô mơ ước: mỗi buổi sáng, cô nấu bữa sáng cho anh, thắt cà vạt cho anh, tiễn anh đi làm; Cô luôn cảm thấy đây là một nghi lễ giữa các cặp vợ chồng, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Nhưng sau khi kết hôn, anh không bao giờ yêu cầu cô thắt cà vạt cho anh. Không ngờ lần duy nhất này lại là một ngày trước khi hai người ly hôn. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Sau khi thắt cà vạt xong, Lục Kiến Thành bế Nam Khuê xuống, hai người tay trong tay đi xuống lầu. Trong đại sảnh nhà họ Lục đã trang hoàng xong, toàn bộ sân khấu lấy chủ đề “màu đỏ đậm” yêu thích của người Trung Quốc, phối hợp với các màu sắc khác, làm cho không gian trở nên náo nhiệt và vui vẻ. Tuy rằng là tiệc mừng, nhưng khắp nơi đều lộ ra vẻ tôn quý và không tầm thường của nhà họ Lục. Ông nội Lục mặc một bộ quần áo sinh nhật màu đỏ truyền thống, hôm nay ông cụ còn làm tóc, cộng thêm quần áo màu đỏ thẫm, làm nổi bật tinh thần phấn chấn, thân thể cũng có vẻ vô cùng cứng cáp. “Ông nội, con và Kiến Thành chúc ông sinh nhật lần thứ tám mươi vui vẻ, Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn.” Nam Khuê và Lục Kiến Thành cùng nhau làm việc, cúi người đưa lễ vật trong tay cho ông Lục. Ông Lục cười tủm tỉm nhận lễ vật, sau đó đỡ hai người dậy: “Được được được, cảm ơn cháu dâu và cháu trai của ông.” Phòng khách tràn ngập hạnh phúc và niềm vui. Đúng lúc này, Vân Thư đi tới: “Kiến Thành, Nam Khuê, các con mau thu dọn một chút, một lát nữa một số bạn bè thân thiết và khách mời sẽ đến, các con cùng nhau đến cửa đón tiếp đi.” Vừa dứt lời, ánh mắt bà rơi xuống người Nam Khuê: “A, sao con lại mặc bộ quần áo này? Có phải không thấy bộ sườn xám đỏ mà mẹ đã chuẩn bị cho con không.” “Bộ đồ ăn mừng kia, cũng là đồ cặp với Kiến Thành, mau đi lên thay lại đi.” Nam Khuê siết chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi, cô mở miệng: “Mẹ, con thấy bộ quần áo kia rồi, nhưng hôm nay con chưa muốn công khai thân phận của mình.” “Hôm nay là một cơ hội hiếm có, hôm nay không công bố còn phải đợi đến khi nào?” “Ông nội, mẹ, con còn chưa tốt nghiệp đại học, hiện tại còn là sinh viên, tạm thời không muốn công bố thân phận mình đã kết hôn, chờ con bảo vệ luận án xong, sau khi chính thức tốt nghiệp nhất định công khai tham dự với Kiến Thâm công bố thân phận của con, mọi người xem như vậy có được không?” Lục Kiến Thành cũng ở bên cạnh bổ sung: “Ừm, trong trường học nhiều thị phi, như vậy cũng là đang bảo vệ cô ấy.” Không thể không nói, lý do của Nam Khuê nói rất tốt, cũng rất đầy đủ, làm cho người ta không thể từ chối. Ông cụ Lục dẫn đầu gật đầu: “Ừm, Khuê Khuê nói có lý, cũng không phải một ngày hai ngày, dù sao cũng đã là cháu dâu của ông, cả đời này cũng không chạy được, tùy con bé đi, con bé muốn khi nào công bố thì khi đó công bố.” “Được, cha, nếu cha đã nói vậy, con đương nhiên sẽ nghe theo ý của cha.” Vân Thư cười nói. Ngay lập tức, bà kéo Lục Kiến Thành sang một bên: “Con thành thật nói cho mẹ biết, có phải hai đứa còn định ly hôn không?” “Mẹ, đây là chuyện của con và Nam Khuê, chúng con tự biết sắp xếp, mẹ có thể để chúng con tự xử lý không?” “Không thể.” Vân Thư không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối. Lục Kiến Thành nhíu chặt lông mày: “Mẹ, con và cô ấy vốn không phải kết hôn vì tình yêu, xa nhau là điều không thể tránh khỏi, hôn nhân ép buộc sẽ không hạnh phúc, không phải mẹ và cha chính là minh chứng tốt nhất sao?” “Mấy năm nay mẹ và cha không ly hôn, nhưng con hỏi mẹ, mẹ có sống hạnh phúc không?” Vân Thư vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Bây giờ tôi đang nói chuyện của anh và Nam Khuê, đừng nói đến chuyện của tôi và cha anh. Hơn nữa, chuyện của tôi và cha anh không giống với hai đứa, có thể nói chung với nhau sao?” “Tóm lại, mẹ cảnh cáo con, chỉ cần có mẹ ở đây, con đừng nghĩ đến việc ly hôn.” Vân Thư nói xong lập tức rời đi. Nam Khuê vừa bưng một ly nước trái cây, ngửa đầu đang định uống thì đột nhiên một bàn tay ấm áp mạnh mẽ nắm lấy tay cô. Cô ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai vô đối của Lục Kiến Thành. “Quá lạnh, không được uống.” Giọng nói của anh cực kỳ bá đạo, lập tức lấy ly nước trái cây đi, sau đó rót một ly nước ấm cho Nam Khuê. “Nước ấm không có mùi vị, tôi muốn uống một chút ngọt.” Mấy ngày nay, trong miệng cô không có chút mùi vị nào, thật vất vả mới tìm được cơ hội có thể uống chút đồ ngọt, kết quả một miếng cũng chưa nếm được đã bị người nào đó lấy đi. Lục Kiến Thành thấy cô bĩu môi, dáng vẻ đáng thương, ngực mềm nhũn, đưa lại ly nước trái cây cho cô: “Uống một chút thôi, uống nhiều tối sẽ đau bụng.” “Ừm.” Ngay cả khi anh không nói, cô cũng sẽ không uống nhiều. Chỉ là thật sự quá thèm, cô nhấp một ngụm nhỏ để giải khát là được. Có em bé trong bụng, cô chắc chắn sẽ luôn luôn chú ý. Lục Kiến Thành nhận điện thoại, sau đó ánh mắt lập tức thay đổi: “Nam Khuê, tôi có chút việc phải đi ra ngoài một chút, sẽ mau chóng trở về.” Hôm nay là sinh nhật của ông nội, nếu như không phải là người rất quan trọng, hay là chuyện cực kỳ quan trọng, anh tuyệt đối sẽ không rời đi giữa chừng. Nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ Phương Thanh Liên, thì còn có ai đây? “Là cô ta tìm anh phải không!” “Nhất định phải đi sao?” “Nếu như không gấp, tôi vẫn hy vọng anh…” Nam Khuê còn chưa dứt lời, đột nhiên bị Lục Kiến Thành cắt ngang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]