Nam Khuê suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, anh không có việc gì ném đồ ngủ của cô làm gì.
“Anh ném chúng?” Nam Khuê tự nhủ mình không được tức giận, cho nên cố gắng đè nén lửa giận, nhẫn nại hỏi.
”Ừm.”
Anh trả lời vô cùng thản nhiên.
“Lục Kiến Thành…” Lần này, rốt cuộc Nam Khuê cũng tức giận, cô ưỡn eo, giống như một con mèo con, tức giận nhìn anh: “Anh phải giải thích rõ ràng cho tôi, anh ném đồ ngủ của tôi làm gì?”
“Chúng đều là kiểu dáng của mấy năm trước, hơn nữa còn rất ấu trĩ.”
“Ấu trĩ chỗ nào?”
Nam Khuê rất tức giận, mấy bộ đồ ngủ của cô rõ ràng rất đáng yêu, rất dễ thương, sao trong miệng anh lại thành ấu trĩ rồi.
“Một cái là Doraemon, một là Pikachu, còn có một con thỏ nhỏ, Nam Khuê, em đừng quên, khi mua những bộ đồ ngủ này em còn là con gái trẻ, nhưng bây giờ …”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ em đã kết hôn rồi, là thiếu phụ đã có chồng.”
Khụ khụ… Nói xong Lục Kiến Thành lập tức cố ý ho khan, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đọc sách như không có chuyện gì xảy ra.
Mặt Nam Khuê trong nháy mắt đỏ như mông khỉ, luôn cảm thấy hai chữ “thiếu phụ” rất mập mờ.
(Thiếu phụ: Phụ nữ đã có chồng.)
Không còn cách nào khác, cô trở lại phòng tắm để tắm.
Tắm rửa xong, Nam Khuê mặc bộ đồ ngủ ren kia, giống như gió chui vào chăn, sau đó nhanh chóng quấn chặt lấy mình.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, Lục Kiến Thành bỏ sách xuống, nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/443376/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.