Chương 1696
Tần suất của các cơn co thắt ngày càng nhanh và khoảng cách thời gian cũng ngày càng ngắn.
Mỗi lần cơn đau đều như dời núi lấp bể, giống như thể hàng chục chiếc dùi đục vào bụng cùng một lúc khiến cho cô đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi.
“A, đau!”
“Ông xã”
Nam Khuê đau đớn kêu lên, mồ hôi trên mặt chảy xuống ròng ròng.
Đông Họa không thể giúp cô chia sẻ một phần đau đớn nào, cô ấy chỉ có thể cố gắng nắm lấy tay cô rồi không ngừng động viên.
“Khuê Khuê, nếu đau thì cứ hét lớn lên đi.”
“Cố gắng lên, cậu và em bé nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Không nhớ là sau mấy hiệp đau đớn, Nam Khuê đã đau đến mức mất đi lý trí luôn rồi.
Lúc này, tất cả các tế bào trong cơ thể cô chỉ còn biết kêu lên từ một chữ “Đau” thôi.
Trong thời khắc cơn đau ngừng lại, cô dùng lực siết chặt tay Đông Họa, lo lắng hỏi.
“Họa Họa, cậu cậu nói Kiến Thành tại tại sao còn chưa đới?”
“A, mình mình đau quá.”
“Mình không muốn sống nữa, mình chết mất thôi.”
Nhìn toàn thân Nam Khuê run rẩy, hơn nữa cơn đau càng lúc càng dữ dội hơn.
Đông Họa bỗng nhiên không biết phải làm gì.
Cô ấy chạy ra cửa, đập mạnh vào cánh cửa rồi điên cuồng hét lên: “Mở cửa, các người mở cửa cho tôi.”
“Bạn của tôi sắp sinh rồi, tình trạng của cô ấy hiện giờ rất nguy hiểm, các người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-an-hon-cua-luc-thieu/4002861/chuong-1696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.