Dương Nhã Vi trình độ ở trong khoa phụ sản cũng không tính chênh lệch mấy, thái độ công tác cũng tốt, chỉ là nhiều lần không thể xử lý chuyện liên quan đến mấy việc tai họa trong ngành y.
Cô ấy nếu lại tiếp tục như vậy, muốn thăng chức gần như là không thể nào.
Cho dù ở bên trong phòng có chỗ nổi danh, cũng sẽ không đến phiên cô ấy.
Bởi vì cô thiện lương, dễ bắt nạt, đến mức bệnh nhân nằm viện không bao nhiêu ngày cũng có thể nhìn ra. Thử hỏi lãnh đạo và đồng nghiệp đã cùng cô ấy làm việc chung nhiều năm như vậy có thể không nhận thấy sao?
Tần Dĩ Duyệt từng phân tích cho Dương Nhã Vi rồi, nhưng cô không có nghe.
Cô cũng không nói nhiều nữa.
Dù sao, Dương Nhã Vi cũng có suy nghĩ của mình. Cô không thể đem suy nghĩ của mình mà áp đặt lên người Dương Nhã Vi được.
Hai người im lặng ăn xong cơm, sau đó từng người quay lại văn phòng làm việc.
**
Buổi chiều, Tần Dĩ Duyệt trở lại biệt thự.
Thật xa đã nhìn thấy một con có màu lông tuyết trắng. Thân thể to lớn của Samoyed trong sân chạy nhảy tứ lung tung, đem tuyết đọng trong sân thành đống tuyết cao cao.
Tiểu Bảo đem người mình quấn như cái bánh chưng, nằm sấp trên mình Samoyed. Đôi cánh tay nhỏ ôm lấy cổ Samoyed. Khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười trẻ con vô cùng vui vẻ.
Nhìn Tần Dĩ Duyệt xe lái vào nhà, một người một chó liền lao đến.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-am-ap-cua-ha-thieu/2173372/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.