Hạ Kiều Yến cầm một ly sữa bò cùng một đĩa nhỏ đựng táo đỏ chưng lên lầu, thì liền nhìn thấy ai đó đã dùng chăn đem mình che từ đầu đến chân rồi.
Anh buồn cười mà đi đến bên giường, "Em chỉ như vậy đã buồn bực muốn chết rồi. Không biết như thế anh có bị tính là mưu sát không nhỉ?"
"Có đó." Tần Dĩ Duyệt giọng nói không rõ ràng từ trong chăn bông phát ra.
"Không phải chỉ là nhìn băng vệ sinh của em thôi sao? Có nhiều việc đại sự, trong lòng không thể đổi hướng chú ý đến những việc đó sao?"
"Không thể!" Tần Dĩ Duyệt dừng một chút, quát: "Hạ Kiều Yến. Anh rõ ràng dám cười em?!"
Hạ Kiều Yến nhịn khóe miệng sắp thành hình cung, "Không cười thì không cười, em mau ra đây nào."
Chăn bông như trước vẫn không nhúc nhích.
"Không phải anh nói chứ, bác sĩ Tần, tuổi tâm lý của em như vậy, thật sự có thể chữa tốt bệnh hả?"
Tần Dĩ Duyệt mạnh mẽ đem chăn xốc lên. Tức giận mà trừng mắt Hạ Kiều Yến, hận không thể xông đi lên bóp cổ của anh rồi lắc lắc, tốt nhất là lắc đến khi anh mất đi ký ức.
Hạ Kiều Yến nhịn không được thò tay nhéo nhéo cặp má tròn trịa."Tại sao anh lại càng ngày càng thấy em giống như trẻ con vậy nhỉ?"
Tần Dĩ Duyệt ngồi xếp bằng ngồi trên giường. Ăn táo đỏ chưng trong đĩa nhỏ, không muốn để ý đến anh.
"Nhưng mà, bộ dạng này của em đáng yêu hơn nhiều."
"Đừng nói chuyện với em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-am-ap-cua-ha-thieu/2173371/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.