"Bây giờ tôi là phụ tá của chị Tần, tạm thời không cần cô, sau này tôi không xứng làm phụ tá cho chị Tần nữa, thì chị ấy cũng chẳng cần cô đâu!"
"Tiểu An, cô nói chuyện đừng gai góc như vậy, tôi cũng là có ý tốt thôi mà, cô đừng đem lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú."
"Lòng tốt? Tôi không cảm nhận được. Tôi nói cho cô biết, cái loại cấp dưới có cái tính giống cô ấy, thì khi chị Tần gặp nạn cô liền phủi mông đi. Bây giờ chị Tần tốt rồi, cô lại liếm mặt muốn làm quen. Có lẽ, trên đời này tất cả tiện nghi đều là của cô hết à?"
Tần Dĩ Duyệt không để ý hai người tranh cãi, tiếp tục bận bịu công việc trên tay mình.
Đối với hành động của Tiểu Phương, không đáng để cô nhận xét.
Còn với Tiểu An, cô nhóc nhìn bề ngoài mặc dù ngốc. Nhưng hành động của cô nhóc ấy luôn có chừng mực, sẽ không để cho chính mình rơi vào tình cảnh khó khăn.
Nếu cô lúc này ra mặt ngăn Tiểu An lại, thỉ sẽ khiến cho tiểu Phương cho rằng cách làm của mình là chính xác, sau này sẽ càng tệ hại hơn.
Tần Dĩ Duyệt đang bận, điện thoại di động để trên bàn làm việc đột nhiên sáng lên.
Là tin nhắn của Trình Giang Tuyết.
Trình Giang Tuyết: Buổi trưa tới phân cục chúng tôi một chuyến.
Tần Dĩ Duyệt: Xảy ra chuyện gì sao?
Trình Giang Tuyết: Tới sẽ biết.
Tần Dĩ Duyệt nhìn hàng chữ ngắn ngủn kia, trong lòng không khỏi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-am-ap-cua-ha-thieu/2173234/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.