Tính cảnh giác của Thẩm Thu rất cao, so với người khác thì đã sớm chú ý tới người phục vụ bị vướng chân kia, trong tiếng kinh hô của mọi người, nháy mắt cô kéo tay một người, dùng sức lôi ra ngoài.
Lúc ấy cô cũng không nghĩ được gì, chỉ theo bản bản năng và thói quen không để anh ta bị thương.
Tháp ly champagne cao hơn nửa người trên bàn kia đổ sập ầm ầm xuống, ly vỡ nát, rượu văng khắp nơi.
Triệu Thanh Mộng hét lên một tiếng, được bạn bè bên cạnh bảo vệ gương mặt, nhưng váy trắng lại bị rượu bắn vào, vô cùng chật vật.
Xung quanh lập tức ồn ào.
Thẩm Thu nắm cánh tay người trước mặt, tim đập loạn xạ, nhưng lúc ngước mắt nhìn lên, lại thấy người đó trầm mặc mang theo ánh mắt kinh ngạc khi bị cô kéo qua. Thẩm Thu sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần, buông lỏng tay ra.
"Không sao chứ? Mọi người đều ổn cả chứ?" Doãn Hưng Trình nghe tiếng động vội vàng chạy tới, nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, tức giận nhìn về phía người phục vụ sắc mặt trắng bệch đang sợ hãi kia: "Cậu đã làm chuyện gì?"
Người phục vụ đứng run rẩy: "Tiên sinh! Tôi... tôi vừa rồi không cẩn thận bị thứ gì đó vướng phải, tôi không phải cố ý..."
"Đi đường không nhìn à? Biết hôm nay là trường hợp gì không?"
"Thật xin lỗi..."
Doãn Hưng Trình hít sâu một hơi, biết lúc này không phải là thời điểm dạy dỗ người, trước kêu người phục vụ cút nhanh, sau đó mới xử lí cục diện nơi này.
Xung quanh có không ít người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ve-si-ngan-han/1048252/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.