Thẩm Thu không muốn uy hiếp Triệu Cảnh Hàng, nhưng cô không có biện pháp khác, bởi vì cô xác thật là chọc đến Lý Tử Tấn.
Mà người duy nhất có thể trấn áp anh ta, chỉ có Triệu Cảnh Hàng.
Nếu không để Triệu Cảnh Hàng ra mặt, thì cô không biết lúc nào Lý Tử Tấn lại lén lút cho cô tới một nơi như phòng 802 nữa, cô không thể đảm bảo bản thân mỗi lần sẽ an toàn rút lui.
"Thẩm Thu, con thật sự không muốn ở đây dưỡng thương?" Dùng xong cơm sáng, dì Lương thấy cô sắp xếp hành lý nên hỏi một câu.
Thẩm Thu: "Hai ngày tới con không thể làm việc, thời gian nghỉ này, anh ta chắn chắn không muốn nhìn thấy con ở nhà."
Dì Lương xấu hổ cười một cái, buổi sáng ở ngoài bàn ăn, bà nghe được hai người nói chuyện, cũng thấy bộ dáng đen mặt rời khỏi nhà của Triệu Cảnh Hàng.
Bà nói: "Kỳ thật, thiếu gia không phải người như vậy.."
Thẩm Thu nhìn bà, cười cười, cô nhớ đây là lần thứ hai bà nói như thế.
Nhưng cô lựa chọn về nhà là để nghỉ ngơi cho tốt.
Ở cùng Triệu Cảnh Hàng, cô không chắc mình có thể nhanh chóng hồi phục.
"Được rồi! Nếu con nhất quyết trở về cũng tốt, người trong nhà sẽ chăm sóc tốt hơn."
Người trong nhà.
Thẩm Thu ngây người, ừ một tiếng.
Sau khi thu dọn đồ đạc cần thiết, Thẩm Thu gọi xe tới chỗ thuê phòng của cô.
Về đến phòng, cô cảm giác bản thân như vừa ngủ một giấc rất dài.
Thật ra, hôm nay cô đã nói dối dì Lương, cô không phải tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ve-si-ngan-han/1048246/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.