Edit: Ryon
Thành phố lúc rạng sáng yên tĩnh không tiếng động, chìm trong ánh sáng đèn điện rực rỡ lung linh, lan tỏa rộng khắp trên mỗi con đường, làm trái tim con người an tâm tìm về chốn cũ.
Nhưng người bị cồn thanh tẩy qua, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo.
Triệu Cảnh Hàng rũ mắt nhìn cô gái nằm trên đùi mình, huyệt thái dương giật giật rất đau.
Anh vừa rồi mang người lại đây?
Cho nên, cô liền tự nhiên nằm lên đùi anh?
Này là điên rồi đi!
Với bộ dạng này của cô có thể một đấu bốn sao? Còn làm bản thân chảy máu đến đầm đìa?
Triệu Cảnh Hàng nghĩ vậy, mày nhíu chặt cũng từ từ thả lỏng, không hổ danh là người bên cạnh anh, người bình thường làm sao khi dễ được chứ!
"Đừng động.." Người trên đùi lên tiếng nỉ non.
"Cô kêu ai đừng động, ra lệnh cho tôi hả?"
Triệu Cảnh Hàng nâng cằm cô lên, ánh sáng chiếu vào gương mặt càng rõ ràng hơn.. Chắc là lúc trước lăn vài vòng trên đất, nên vết máu trên mặt cô đã đen lại, đầy bụi bẩn.
Triệu Cảnh Hàng nhìn vài lần, ghét bỏ thả tay.
Bẩn muốn chết, nên ném ra ngoài.
"Đừng ném tôi xuống.."
Giống như nghe được lời trong lòng anh, người trên đùi đột nhiên mở mắt. Tựa như nhận sai người, chỉ mê mang nhìn anh: "Đừng ném tôi xuống, anh dẫn tôi về nhà, tôi.."
Ý thức cô không rõ ràng, chỉ là theo bản năng nói ra.
Triệu Cảnh Hàng dừng hai giây, có chút mới lạ, khó có được nghe cô nói chuyện như thế.
Người này không chỉ đánh đến ngốc, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ve-si-ngan-han/1048245/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.