"Đám gian thương các người không nói được lời nào thành thật cả! Chúng tôi còn lâu mới tin!"
"Các người mau cút đi!"
"Bà cụ đã lớn tuổi như vậy rồi còn đối xử như thế, loại người gì vậy!"
"Mau đi đi, nơi này không hoan nghênh loại gian thương như các người!"
"Cút ngay!"
...
Đám người ồn ào mắng chửi, tên thanh niên kia nhíu mày nhìn đám người nói: "Tôi khinh! Mấy người cũng không nhìn xem mình là ai?! một đám nghèo kiết xác không một xu dính túi, chỉ có thể ở lại cái nơi chim không thèm ỉa này! Ai thèm chạy đến đây chứ!"
Mắt thấy đã có mấy thanh niên xắn tay áo lên muốn đánh nhau, tên kia xách theo cặp tài liệu nhấc chân bỏ chạy.
Khu phố cũ vốn dĩ không có bao nhiêu người, lần này đều đã tụ tập hết ở đây.
Mặc dù nhiều người có sức mạnh để nói ra những lời vừa rồi nhưng bây giờ người đã đi, trên khuôn mặt mọi người ai cũng hiện lên sự buồn bực.
Khu phố cũ đã lâu không có gia đình nào mới chuyển đến.
Ở nơi này đều là người lớn tuổi, còn lại thì là mấy người làm công nhân. Bởi vì nơi này hẻo lánh, ít người, giá rẻ nên mọi người mới ở lại đây.
Sống cũng không dễ dàng gì, có được một nơi để che mưa chắn gió cũng không dễ dàng gì.
Mặc dù đều nói không bán nhà nhưng đến lúc này rồi, mọi người đều hiểu rõ, khu phố cũ... sắp không giữ được lâu nữa.
Cổ Phác kéo ngón tay út của Cổ Điển, nhỏ giọng hỏi: "Chị, nhà chúng ta cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tu-hao-1-u-minh-ky-su/907042/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.