Chú mèo đen nằm trên mặt bàn, tứ chi mở rộng, đôi mắt ngọc bích híp lại, bộ dáng trông vô cùng hưởng thủ.
Diêm Quân đưa tay gãi cổ mèo, quả nhiên Cổ Miêu trừng mắt lên, trong miệng cũng kêu lên tức giận: "Meo!"
Hắn duỗi tay gãi lên cằm mèo đen, đôi mắt mèo vừa nãy còn đầy giận dữ nay đã lại nheo mắt lại thoải mái hưởng thụ.
Cổ Điển ngồi ở đối diện, trong tay cầm bút lông nhỏ, đang viết gì đó lên cuốn sách.
Cô ngồi thẳng lưng, dáng vẻ đoan trang. Tay cầm bút không chút do dự, viết một chữ lên trang giấy trắng.
Diêm Quân đến sau lưng cô, đánh giá chữ viết của Cổ Điển.
Về nét chữ, Diêm quân đã từng thấy chữ của Thôi Phán Thôi Quân ở điện Thiên Tử là đẹp nhất. Luận về khí khái, thì chắc chính là ba chữ Cổ Tự Hào kia.
Diêm Quân vốn tưởng rằng ba chữ kia là do Cổ Điển viết, nhưng hiện giờ mới biết, chữ đó không phải do cô viết.
Chữ viết của Cổ Điển mềm mại xinh đẹp, mặc dù không kém nhưng chắc chắn không có khí khái mạnh mẽ như ba chữ kia.
"Chữ trên bảng hiệu là ai viết?" Hắn có hơi tò mò, chữ viết kia tiêu sái tự tại, người ta đều nói chữ viết như người, nói vậy thì người đó cũng là một người tiêu sái tự do.
Tay đang viết chữ của Cổ Điển dừng lại một chút, vết mức ngay lập tức lan ra trên trang giấy, cũng làm bẩn cánh tay trắng như ngọc của cô.
Cô bỏ bút lông xuống, giương mắt nhìn hắn, nói: "Cha tôi viết."
Diêm Quân chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tu-hao-1-u-minh-ky-su/907041/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.