Lục Tử Tranh nghe thấy Hứa Bách Hàm nói thế, cả kinh mạnh mẽ đứng lên, cất bước đến trước người Hứa Bách Hàm, đưa tay nắm lấy bả vai nhỏ yếu của Hứa Bách Hàm, tựa như sợ hãi trong phút chốc tiếp theo, cô không còn cách nào chạm đến Hứa Bách Hàm nữa.
Hứa Bách Hàm ngước mắt cười nhè nhẹ về phía Lục Tử Tranh, đưa tay nhẹ nhàng bao phủ lấy tay Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, đừng khuyên chị, chị đã lừa mình quá lâu. Chị rất nhớ rất nhớ em ấy, chị cho mình thời hạn cuối cùng, đến lúc tháng Tám năm nay, cái ngày mà em ấy rời đi.”
Đôi môi Lục Tử Tranh run rẩy, giọng nói run run khuyên nhủ: “Chị, đừng như vậy, Vân Bạc cũng nhất định không muốn chị như thế, chờ thêm chút nữa, chúng ta chờ thêm chút nữa có được không?”
Hứa Bách Hàm lắc lắc đầu, giọng điệu chán nản nói: “Tử Tranh, chị không dám chờ đợi. Chị vốn tưởng rằng, chị sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ dáng vẻ của Vân Bạc, nhớ đến độ cong của mỗi một cái mỉm cười của em ấy với chị. Nhưng mà mấy năm qua, chị càng ngày càng không miêu tả được bộ dáng của Vân Bạc nữa, hình dáng cái nhíu mày, cái nụ cười của em ấy trong đáy lòng chị, càng ngày càng mơ hồ. Chị rất sợ sau cùng chị sẽ không nhớ rõ bộ dáng của em ấy nữa, chị càng sợ, quá lâu, em ấy cũng sẽ quên đi chị, không nhận ra chị...”
Nước mắt Lục Tử Tranh cuối cùng không nhịn được, lướt xuống từ khóe mắt, nức nở nói: “Chị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-trich-on-nhu/2279111/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.