“Cho nên cô nói tôi nên hài lòng sao? Một kẻ được cưng chiều như cô thì đâu biết tôi đã phải trải qua những gì? Nếu như hôm đó cô không đẩy tôi cho Triệu Vu Bách, thì tôi cũng sẽ không phải chịu cảnh nhục nhã như ngày hôm nay. Vậy nên... Hứa Hàn Chi, cô hãy đi chết đi!”
Dứt lời Hứa Tô Châu lập tức rút dao từ trong túi áo, đâm thẳng vào bụng Hàn Chi.
Động tác của cô ta nhanh tới nỗi cô không kịp nhìn thấy gì, phải mất một lúc sau cảm giác khó chịu mới ập đến, tiếp theo là cơn đau long trời lở đất khiến cô choáng váng.
Không đợi phản ứng từ cô, Hứa Tô Châu mạnh tay rút con dao ra. Sau đó nhìn thân dao nhuốm máu đỏ, nở một nụ cười phấn khích.
Toàn thân Hàn Chi run rẩy, cô bất giác lùi lại, không còn sức lực mà đỡ được Tiêu Di Linh nữa, đành phải để cô ấy tuột khỏi vai mình mà nằm xuống đất.
Cô có thể cảm nhận rõ từng dòng máu ấm nóng đang chảy xuống ướt hết quần áo, cũng nghe thấy hàm răng đang run lên.
Trời lạnh là vậy, nhưng mồ hôi trên trán cô đã vã ra lấm tấm, rồi nhanh chóng nhỏ xuống bờ mi làm mắt cô cay xè, mờ ảo.
Cùng lúc này tiếng Trương Lệ Lệ vang lên:
“Cao Đạc mau xử lý con nhỏ kia đi!”
“Làm thế nào?” Cao Đạc từ trên xe vội chạy tới.
“Còn làm thế nào nữa! Ném nó xuống dưới kia! Xem như giữa đường không may gặp tai nạn”
“Không được!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-vo-ngai-khong-them-muon-ngai-nua/3716013/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.