Trong nhất thời hắn giật mình sợ hãi, ném Tiêu Di Linh xuống đất rồi nhanh chóng né sang một bên.
KÉTTTT.
Đầu xe của Hàn Chi cũng kịp thời dừng lại trước khi chạm đến cơ thể của Tiêu Di Linh. Sau đó cô gấp rút mở cửa bước xuống, đỡ lấy cô ấy ngồi dậy, vẻ mặt cùng giọng nói run rẩy gần như là chết lặng:
“Di Linh tỉnh lại đi em! Em có nghe chị nói không? Mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”
Thân thể Tiêu Di Linh lạnh toát, gương mặt trắng bệch, đôi mi cong vẫn khép chặt, không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngón tay cô run run, vỗ vỗ vào bên má Tiêu Di Linh, giọng nói như là gào lên:
“Di Linh chị nói em mau tỉnh lại! Tỉnh lại ngay đi!”
Bấy giờ Trương Lệ Lệ mới bước xuống xe, ánh mắt lạnh lùng quét qua Cao Đạc một cái, rồi mới dừng lại ở trên người Hàn Chi.
“Bà đã làm gì em ấy hả? Bà có biết em ấy đang mang thai con của Hứa Đông Quân không? Là cháu của bà đó bà biết không?”
Trương Lệ Lệ nở một nụ cười, nụ cười mang theo cái lạnh thấu đến tận xương cốt:
“Bởi vậy mới nói... tại sao lại phiền phức như thế? Nếu có thai thì nên tìm cách phá đi mới phải chứ? Để to thế này là muốn thằng bé phải chịu trách nhiệm sao? Nó còn cả một tương lai phía trước, sao có thể bị một ả đàn bà thấp hèn như thế kia huỷ hoại được.
Cô tức giận đến nổi trong đôi mắt trong suốt vằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-vo-ngai-khong-them-muon-ngai-nua/3716012/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.