Chính diện của anh đập thẳng vào lòng người còn hơn cả góc nghiêng.
Cố Ngôn cứ thế giữ động tác cầm điện thoại và nhìn anh, đáy mắt đầy ngạc nhiên, hệt như hoàn toàn không ngờ người làm chuyện này lại là anh.
“Cô Cố, cô quen anh ta sao?” Chàng trai đến ứng tuyển hỏi.
“Tôi...”
Không đợi cô nói hết, người đàn ông cúi đầu khẽ cười: “Tôi nghĩ cô Cố không muốn những chuyện cô ấy từng làm với tôi bị hai người biết đâu.”
Cố Ngôn mở lớn mắt, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh trong nhà vệ sinh trước đây.
Cô bất giác siết chặt nắm đấm.
Đáng ghét.
Mặc dù khi đó là cô vào nhầm nhà vệ sinh, nhưng không ngờ anh lại lấy chuyện đó ra gây sự ở đây.
Hai thực tập sinh đến ứng tuyển thấy cô muốn nói lại thôi, hai người bỗng chốc hiểu ra, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, sau đó nói: “Đã vậy thì chúng tôi không làm phiền hai người nữa.”
Nói xong, hai người dứt khoát bỏ đi.
Thoáng chốc, ở cửa văn phòng, trong hành lang chỉ còn lại hai người họ.
Người đều bị đuổi đi rồi, Cố Ngôn ôm một bụng tức, nhưng lúc này không thể không nhịn. Cô nhìn anh chằm chằm, gương mặt thanh tú lộ vẻ sắc bén, cô lạnh lùng hỏi: “Anh đến đây làm gì? Chẳng lẽ vô tình nhìn anh một lần, anh còn muốn bám theo để bồi thường gì đó?”
Người này biết cô là ai, còn đến nơi cô làm việc, rốt cuộc muốn làm gì?
Anh khẽ cong khóe môi: “Cô Cố, nếu cô cứ muốn bồi thường gì đó cho tôi thì cũng không phải không thể, chỉ có điều mục đích tôi đến đây không phải vì chuyện này. Chẳng phải cô đang tuyển dụng sao, tôi đến ứng tuyển.”
Ứng tuyển?
Cố Ngôn cau mày, quan sát anh một lượt từ đầu đến chân.
Đùa gì thế chứ, mặc dù trông anh trẻ, nhưng cũng chỉ lớn hơn những thực tập sinh kia một chút, dù sao thì kinh nghiệm toát ra cũng không giấu được.
Chẳng lẽ anh không có việc làm?
“Anh bao nhiêu tuổi?”
Cố Ngôn không vui hỏi, rồi xoay người đi mở cửa văn phòng trước.
Thẩm Duật không bỏ qua ánh mắt cô nhìn anh, anh dụi đầu thuốc vào gạt tàn trên bàn ngoài hành lang, sau đó theo cô vào trong.
Cố Ngôn vẫn đang đợi câu trả lời của anh, nhưng chỉ nghe thấy anh ở phía sau khẽ ho một tiếng, giọng nói trầm khàn: “Cô Cố, vừa đến đã hỏi câu này trước, e là không thích hợp cho lắm, dù sao thì tôi cũng không còn nhỏ.”
Cố Ngôn nhất thời không phản ứng lại kịp, nhưng lúc thấy anh liếc nhìn thân dưới của mình, đầu cô lập tức ong lên, da đầu cũng tê rần.
Cô ngồi trên xe lăn, ngoảnh đầu cầm ly nước trên bàn ném về phía anh, tức giận nói: “Bỉ ổi! Tôi đang hỏi anh bao nhiêu tuổi!”
Trước giờ Cố Ngôn luôn rất điềm tĩnh, nhưng bây giờ lại bị người này năm lần bảy lượt chọc tức đến đau đầu.
Mặc dù trông ngoại hình đẹp, nhưng nhìn thoáng qua chẳng giống người tốt nghiêm túc gì cả.
Có thể đuổi hết đối thủ cạnh tranh thế kia, quả thực không phải việc mà người hiền lành có thể làm ra được.
Đúng là ngứa đòn.
Người đàn ông vững vàng bắt được ly nước của cô, thấp giọng cười nói: “Lần này nghe hiểu rồi, hai mươi sáu tuổi.”
Cố Ngôn ngồi trên ghế, lạnh lùng “hừ” một tiếng, cố ý nói móc: “Tôi thấy anh không nên đến ứng tuyển làm trợ lý, mà nên đi kinh doanh, không gian không phải doanh nhân.”
Người đàn ông nghe thế thì nhướng mày, đáy mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, nhanh đến mức khó mà nắm bắt được.
Anh đi tới rót một ly nước cho Cố Ngôn, đặt bên tay cô. Cố Ngôn dần nguôi cơn tức của mình, cầm lấy ly nước.
“Anh chưa nói với tôi, anh tên gì.” Cô lạnh mặt nói, sau đó uống một ngụm nước.
Đôi mắt hoa đào hơi dài đó nhìn cô, mí mắt rất mỏng, đôi đồng tử sáng rực, sáng đến mức Cố Ngôn gần như có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong đó.
“Xin chào cô Cố, tôi tên Thẩm Duật.” Giọng nói trầm khàn cuốn hút của anh lọt vào tai cô.
“Phụt!”
Cố Ngôn quay đầu, phun ngụm nước ra.