Cố Ngôn vốn là người không thích nói chuyện, cô nhìn thấy hết hành động của những người này, nhưng cô không hỏi nhiều.
Dù sao thì trong tòa nhà này, ngày nào cũng có người đến ứng tuyển cả.
Lúc cô đến tầng mười hai thì phát hiện, ở cửa văn phòng của mình vốn nên có mười mấy người đến ứng tuyển, mà giờ chỉ còn lại ba người.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ, một giờ năm mươi lăm. Hai giờ bắt đầu phỏng vấn, không ngờ có nhiều người vẫn chưa xuất hiện.
Cố Ngôn không khỏi nghĩ đến những lời cô vô tình nghe được lúc vừa vào tòa nhà... Mắt cô dần tối lại.
Có ba người đứng ở cửa văn phòng phía trước, hai nam và một nữ, một nam trong đó cao gầy, đứng đưa lưng về phía cô.
Ánh sáng trong hành lang biến mất, nửa người anh chìm trong bóng tối. Từ phía sau chỉ có thể nhìn thấy dáng người cao gầy thẳng tắp của anh, mái tóc đen nhánh, phần cơ và xương ở cổ toát ra màu trắng lạnh.
Không biết tại sao Cố Ngôn cảm thấy hơi quen, so với những người mặc vest đến phỏng vấn, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phối với quần dài màu đen. Ống tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay trắng và dẻo dai, tay đút vào túi quần. Cơ thể cao ráo đứng đó, lộ ra cảm giác biếng nhác hờ hững không thể tả thành lời.
Cô vừa đi tới vừa nheo mắt lại, không nhìn thấy mặt, cô không thể xác định chắc chắn được là ai.
Vẫn chưa nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-tro-ly-cua-co-dep-trai-qua-/3474429/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.