Tuệ Di nghe hắn nói, cô bật cười nhìn hắn.
- Anh ngốc thật hay là giả ngốc vậy?
Hắn uất ức nhìn cô.
- Em đang nói gì vậy hả? Tôi là lần đầu làm cha, em không thương tôi thì thôi.... tại sao lại nói tôi giả vờ hả?
Tuệ Di không thể tin được đây là tên tổng tài kiêu ngạo hôm trước đó sao?
- Bây giờ tôi không biết tôi là người bị hại hay anh là người bị hại nữa?
- Tất nhiên tôi là bị em hại rồi, em cướp mất sự trong trắng của tôi. Nên bây giờ em phải chịu trách nhiệm với tôi.
- Hả? sao anh ngang ngược quá vậy? Người thiệt thòi nhất là tôi mà...
- Tôi không cần biết, em phải chịu trách nhiệm với tôi, phải sinh đứa bé ra. Sau đó muốn làm gì thì làm.
- Anh... tôi đi ngủ đây không nói với anh nữa!
Tuệ Di bỏ lên phòng, hắn lủi thủi đi theo cô. Cô đi lại có giường lấy chiếc gối đưa cho hắn.
- Anh qua phòng khác ngủ đi, tôi sẽ ngủ ở đây!
Hắn cầm lấy cái gối gương mặt uất ức, Tử Minh nhìn cô.
- Nhưng....
Hắn chưa nói hết câu, Tuệ Di đã đẩy lưng hắn ra ngoài đóng cửa lại. Tuệ Di nằm xuống giường.
Dạo gần đây cô thường xuyên buồn ngủ, ăn uống cũng không được gì. Cứ ăn vào là lại nôn hết ra. Cơ thể cô cũng càng ngày càng xanh xao.
Trên trán Cố Tử Minh nổi ba vạch đen thui, Hắn đứng trước cửa phòng, tay ôm cái gối trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-thieu-phu-nhan-lai-lam-loan-roi/3547523/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.