Mục Hàn ngồi có một chút mà đã ngủ quên từ khi nào luôn rồi, có lẽ bản thân cũng đã quá mệt mỏi ..
Đến sáng hôm sau khi y tá đi vào tiêm thuốc cho Ý Hàm thì cô cũng đã tỉnh dậy mở mắt ra thì mới biết mình đang ở bệnh viện,cái lưng của cô quá là đau đi vừa đau vừa nhức trông nó khó chịu vô cùng .
Mục Hàn thì vẫn cứ ngồi đó nhìn cô chằm chằm mà thôi .
" Em sao rồi, còn đau không".
Ý Hàm không nói chuyện, bây giờ cô chỉ muốn chết cho xong mà thôi, dù sao thì bây giờ cô chẳng còn ai ở bên cạnh nữa, ba mẹ đã chết hết rồi, dì Ngô Anh thì không xem cô là con cháu ở trong nhà Dương Trạch vì cô mà bị thương, thật sự mà nói thì cô chỉ có anh ấy là bạn mà thôi, Dương Trạch vì cô bị thương cho nên cô chẳng còn có mặt mũi nào mà đối diện với anh ấy nữa rồi ..
" Tôi hỏi em có đau chỗ nào không, sau em không trả lời tôi " Mục Hàn liền gắn giọng lên rồi nhìn cô .
"Đau."
Chỉ 1 chữ thôi,giọng nói của Ý Hàm rất nhỏ nhắn .
" Đau, em đau ở chỗ nào để tôi đi gọi bác sĩ cho em. "
Ý Hàm cũng không để ý đến anh nữa,cứ mặc cho anh muốn làm gì thì làm .Năm phút sau thì bác sĩ cũng đã đi đến .
" Ông mau khám cho cô ấy đi,cô ấy nói đau ".
"Ừm."..
Bác sĩ kiểm tra thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lan-dau-duoc-yeu/3728312/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.