Cùng với lời nói của cô, sắc mặt của Tả An càng lúc càng tối sầm. Cuối cùng trở nên âm trầm hơn bao giờ hết.
Hứa Tịnh Nhi cảm nhận được bèn hỏi: “Sao thế?”
Cô mím môi, nghĩ tới điều gì đó bèn dò hỏi: “Anh biết là ai à?”
Tả An nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giả vờ như những gì Tịnh Nhi nhận thấy chỉ là tưởng tượng. Anh ta cẩn thận bôi thuốc cho cô, lúc nhìn lên thì đã thay bằng một nụ cười dịu dàng: “Cuối tuần này em ở nhà nghỉ ngơi. Anh đi trước đây. Nếu có chuyện gì thì gọi cho anh ngay nhé”.
Những lời cô vừa nói, coi như anh ta không nghe thấy.
Hứa Tịnh Nhi do dự một hồi, cũng không định truy hỏi. Vì rõ ràng là Tả An biết người theo dõi cô là ai, hơn nữa, anh còn không muốn nói ra.
Nhưng nhìn phản ứng của anh thì có vẻ như tất cả cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi. Người mà Tả An không muốn nhắc tới, tới giờ cô biết có lẽ chỉ có bố anh.
“Dạ, anh về đi. Đi đường cẩn thận nhé”.
Lần này anh không chần chừ như những lần trước mà đi ngay.
Sau khi xuống lầu, vào trong xe, anh ta gọi điện cho Kiều Sở. Anh ta đeo tai nghe và khởi động máy.
Giọng anh ta vang lên: “Người do ai cử? Người của cậu? Hay là bố tôi phải không?”
Kiều Sở im lặng nhưng không hề giấu diếm mà nói thẳng: “Là do tôi”.
Tả An nhếch miệng đầy lạnh lùng: “Vì vậy, người ra lệnh là bố tôi phải không?”
Giọng của anh ta khẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338376/chuong-728.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.