Lần trước rõ ràng là một tình huống hết sức bình thường. Anh ta ngủ, cô ngồi bên cạnh canh. Thế nhưng anh nói cứ như là giữa họ có gì mập mờ lắm.
Hứa Tịnh Nhi khựng người, ho khù khụ mấy hơi.
Tả An nhận ra được sự ngường ngùng của cô. Anh khẽ giải thích: “Anh đùa thôi. Giờ anh không đi là vì muốn giúp em xử lý vết thương. Em chắc là không cần đi bệnh viện chứ?”
“Không cần đâu”, Hứa Tịnh Nhi từ chối.
“Không cần đi bệnh viện, cũng không cần anh giúp đâu, em có thể tự làm được…”
Tả An cứ như không nghe thấy lời cô nói. Anh đưa tay ra, cầm giúp cô hai túi đồ, sau đó sải bước đi lên bậc thang.
Hứa Tịnh Nhi định nói tiếp mà bỗng á khẩu.
Cô nhìn chăm chăm theo bóng lưng của Tả An tầm mười giây, sau đó đi theo anh.
Hứa Tịnh Nhi mở cửa nhà. Tả An đi thẳng vào trong. Anh đặt hai túi đồ vào trong bếp, sau đó quay lại phòng khách hỏi cô: “Hộp thuốc để ở đâu?”
“Bên dưới tivi”, Hứa Tịnh Nhi thay giầy, đáp lại. Nhưng một giây sau cô lập tức phản ứng lại, định nói là để em tự lấy thì Tả An đã tới bên tivi, cúi người và lấy ra hộp thuốc.
Biết là không thể ngăn anh ta lại nên cô chỉ nói tiếp: “Em đi rửa tay”.
Sau khi bước ra thì cô thấy Tả An đã ngồi trên ghế sô pha, mở hộp thuốc ra, lấy đồ dùng cần thiết và đặt lên bàn.
Hứa Tịnh Nhi bước tới ngồi xuống. Cô nhìn những chiếc bình trên bàn, cô bỗng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338375/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.