Hứa Tịnh Nhi bước đi. Bên tai cô bỗng vang lên tiếng gọi yếu ớt.
Ban đầu cô không nghe rõ. Dù sao thì mưa cũng lớn quá. Cô còn tưởng mình bị ảo giác. Nhưng âm thanh gần quá, cứ thế đi thẳng vào tai cô.
Lúc này cô mới ý thức được rằng là cấp trên đang nói với mình.
Đâu anh ta ngoẹo trên vai cô. Miệng mấp máy. Âm thanh rất nhỏ, nhỏ tới mức Hứa Tịnh Nhi phải lắng nghe một lúc một nhận ra được anh ta đang gọi mẹ.
Khoảnh khắc này Hứa Tịnh Nhi bỗng cảm giác như có sét đánh ngang tay.
Cô mệt chết đi được. Tìm được anh ta trong tình huống ngàn cân treo sợ tóc thế này mà cuối cùng…anh ta tưởng cô là mẹ anh ta sao?
Cô là một thiếu nữ đấy…à không…khụ khụ, là một người con gái đã ly hôn chớ. Dựa vào cái gì mà anh ta dám gọi cô là mẹ? Trông cô giống thánh mẫu như vậy sao?
Có điều, trong tình huống này mà nhớ mẹ thì có thể thấy mẹ là người vô cùng quan trọng đối với Tả An.
Cô không hiểu rõ về thân thế của Tả An, nhưng nếu là một đứa trẻ sống trong một gia đình hạnh phúc thì sẽ không gọi mẹ với cảm giác bất lực như thế này.
Có lẽ đây chính là lý do khiến Kiều Sở lo lắng cho anh ta.
Hứa Tịnh Nhi không muốn cắt ngang giấc mơ của anh ta, bèn quay qua đáp lại: “Ờ, con trai. Mẹ đây, con phải cố gắng lên nhé”.
Nói xong Hứa Tịnh Như cảm thấy lần này cô lại được hời.
Cũng không biết có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338340/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.