Chương trước
Chương sau
Cô vội vàng quay qua nhìn rồi đặt tay lên vai bóng hình kia. Cô nghiến răng, cố gắng kéo người kia quay về phía mình. Sau đó cô bật đèn pin, chiếu lên khuôn mặt người đó và thở phào.
Xem ra cô không chỉ phước lớn mạng lớn mà còn may mắn nữa. Lăn thế nào mà lăn trúng ngay chỗ của cấp trên.
Chẳng trách không thấy anh ta xuống núi. Hóa ra là do bất cẩn trượt ngã và cũng mặc kẹt ở đây. Có điều anh ta vẫn còn may chán, chỉ là đầu đập bị va đập nên bị ngất mà thôi.
Hứa Tịnh Nhi đưa đèn pin tới vị trí đầu anh ta. Ở đó có một vết thương nhỏ. Vết thương lẫn cả bùn đất bắt đầu sưng tấy lên, nhìn trông khá đáng sợ, cộng với khuôn mặt tái nhợt của anh ta.
Cô vô thức đưa tay lên mũi Tả An. Mặc dù hơi thở yếu nhưng vẫn còn sống. Hứa Tịnh Nhi thở phào như trút được gánh nặng.
Cô đưa tay lên sờ trán Tả An. Trời mưa lạnh như vậy mà đầu anh ta nóng như lửa.
Vết thương bị nhiễm trùng cộng thêm việc bị sốt. Phải lập tức đưa anh ta xuống núi thôi.
May mà cô mang theo một ít thuốc men và đồ sơ cứu. Cô ngậm đèn pin, sau đó kéo khóa balo, lấy ra một vài món đồ. Đầu tiên là rửa vết thương bằng nước suối, sau đó đổ chút thuốc lên miếng gạc và đắp lên vết thương.
Có lẽ do bị thuốc sát trùng tác động mà Tả An vô thức run bắn lên. Đôi mắt anh ta khẽ mở ra.
Hứa Tịnh Nhi nào còn tâm trạng quan tâm xem anh ta có đau hay không. Giữ được mạng là may rồi, đau thì chịu đựng xíu.
Cô lấy thêm băng y tế, xé một đoạn, buộc quanh đầu cố định vết thương. Sau đó cô vỗ nhẹ vào mặt anh ta, kêu lên: “Sếp, tỉnh lại đi, để tôi cho anh uống thuốc chống viêm”.

Cô lấy ra hai viên thuốc, nhét vào miệng Tả An rồi cố gắng dựng anh ta dậy, tay cầm chai nước đưa lên miệng Tả An.
Cũng may anh ta không mất hòa toàn ý thức. Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy anh ta từ từ nuốt xuống.
Cô lấy điện thoại ra nhìn. Đã hơn năm giờ. Mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng. Hơn nữa theo những gì Kiều Sở nói thì cho tới trời sáng, mưa sẽ càng lúc càng lớn hơn.
Không thể trậm chễ hơn nữa.
Cô dựa vào tảng đá nghỉ ngơi năm phút. Sau khi đã có chút sức lực trở lại, cô bắt đầu cởi áo mưa trên người ra, mặc vào cho Tả An. Áo mưa là kiểu áo nam, đủ rộng để có thể bọc lấy cơ thể của anh ta.
Cô nhìn Tả An rồi lại nhìn mình. Có lẽ cô chỉ có thể cõng được anh một đoạn mà thôi.
Nếu may mắn thì tới nửa đường sẽ gặp được đội cứu hộ hoặc là Kiều Sở. Nếu không may thì đành phải cõng một đoạn nghỉ một đoạn.
Hứa Tịnh Nhi hít một hơi thật sâu, dựng Tả An ngồi dậy, để đầu anh dựa thẳng vào tảng đá. Sau đó cô quỳ xuống trước mặt Tả An, đặt hai tay anh lên vai mình. Cô từ từ đứng dậy, cõng anh ta xuống núi.
Dù sao thì đây cũng là một người đàn ông. Dù anh ta có gầy nhưng thực tế không hề nhẹ. Hứa Tịnh Nhi đành phải nghiến răng, cố gắng bước từng bước.
Gió to mưa lớn, trời lạnh căm căm. Toàn thân cô ướt sũng, thế nhưng mồ hôi thì chảy ròng ròng.
Hứa Tịnh Nhi thầm nghĩ, cô chưa bao giờ nỗ lực vì Khiết Thần như vậy. Sếp mình đúng là được hời mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.