Hứa Triển Vọng và Hứa Tịnh Nhi nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng cậu bất đắc dĩ mỉm cười.
Lúc nào cậu cũng nói mình đã trưởng thành, nhưng trên thực tế vẫn chỉ là đứa trẻ con. Nhìn thấy chị gái bị tủi thân cũng chỉ biết kích động giải quyết vấn đề, nhưng trên thực tế thì không giúp được gì, còn khiến cô phải lo lắng.
Trong chuyện tình cảm, người bên cạnh là không có tư cách nói ra nói vào nhất, vốn dĩ chỉ có người trong cuộc là rõ ràng.
Cậu nhìn là muốn tốt cho Hứa Tịnh Nhi, nhưng tốt hay không chỉ có cô biết rõ nhất, cho dù là em trai ruột cũng không thể cảm nhận thay.
Hứa Triển Vọng bỗng chìa tay ra, ôm chặt Hứa Tịnh Nhi, giọng nói hơi khàn đi: “Chị, chị muốn làm gì thì cứ làm đi, em sẽ luôn đứng về phía chị, chỉ có điều… chị phải hứa với em, học cách yêu thương bản thân”.
“Chị hãy chia một chút tình yêu dành cho Cố Khiết Thần cho chị, thương yêu bản thân nhiều hơn, được không?”.
Hứa Tịnh Nhi bật cười.
Cô thừa nhận, trước kia cô rất yêu Cố Khiết Thần, nhưng hiện giờ… thực ra cô còn yêu thương bản thân mình hơn. Chính vì yêu bản thân, nên mới cố gắng muốn khiến bản thân buông bỏ chấp niệm.
“Em yên tâm, chị sẽ làm vậy”.
Cô cũng giơ tay ra, ôm lấy Hứa Triển Vọng: “Em về trường học hành chăm chỉ, chờ chị xử lý xong những chuyện này, bất kể chị lựa chọn thế nào cũng sẽ nói với em đầu tiên”.
“Vâng, chị nhớ đấy”.
“Được được được”.
Hai người chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338278/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.