Tả Tư thấy mùi nguy hiểm, lập tức rụt tay lại, cô ta nhếch môi, cười nói: “Tôi chỉ muốn nói với anh một tiếng, nếu chúng ta đã đạt được thỏa thuận hợp tác, thì tôi chắc chắn là người hợp tác tốt nhất”.
Tả Tư chỉ vào khuôn mặt bị đen một mảng của mình: “Ví dụ như chuyện nguy hiểm thế này thì tôi nhất định sẽ ngăn chặn, đảm bảo không khiến phiền phức bảo bối của anh bị tổn thương chút nào”.
Cố Khiết Thần ngước lên, ánh mắt không chút dao động, lạnh lùng nhìn cô ta.
Tả Tư lùi lại hai bước, giơ hai tay lên đầu hàng: “À, bây giờ đã không phải là phiền phức bảo bối, là người xa lạ không liên quan đến anh, đúng không?”.
Ánh mắt anh càng ngày càng lạnh lẽo.
“Được rồi, tôi đã nói xong, tôi đi ngay đây”, Tả Tư ném lại một câu rồi quả quyết xoay người, thức thời rời khỏi phòng làm việc.
Trợ lý Ngô Cầm chờ cô ta ở ngoài cửa, thấy cô ta ra liền vội vàng tiến đến, thấy vết thương trên mặt cô ta rõ ràng chưa được xử lý, không khỏi nói: “Cô Tả, có cần đến bệnh viện không?”.
Cô ta phải đi xã giao bất cứ lúc nào, đi gặp khách hàng cũng không thể mang theo khuôn mặt có vết thương thảm hại như vậy chứ?
“Không cần đâu”.
Tả Tư từ chối, thậm chí còn cười thành tiếng: “Vết thương này đau đã đau rồi, tôi phải lợi dụng nó một cách tối đa. Bây giờ mà chữa trị thì tôi phải chịu đau vô ích thật rồi”.
Ngô Cầm biết phong cách làm việc của cô ta, không khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/338277/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.