Chương trước
Chương sau

Bây giờ, khó khăn lắm mối quan hệ của hai người mới có chuyển biến tốt, cô sợ mình mở miệng hỏi đến chuyện năm đó, thì bão táp mưa sa lại ập tới.
Đã từng trải nghiệm sự vô tình của Cố Khiết Thần, cô thực sự không muốn trải nghiệm thêm lần nữa.
Cô nhất định sẽ hỏi rõ ràng vấn đề này, chỉ là… không phải bây giờ.
Ít nhất phải chờ đến lúc chắc chắn Cố Khiết Thần thật lòng thích cô, không vô duyên vô cớ trở mặt vô tình, dù sao cô cũng không còn sự tự tin như ba năm trước nữa.
Không thể không cẩn thận.
Bây giờ dù cô có ngốc đến đâu, cũng phải để lại đường lui cho mình. Cô sẽ không ngốc nghếch ở bên anh như ba năm trước, cuối cùng còn không biết anh có thích mình hay không.
Dũng khí lớn nhất của cô là Cố Khiết Thần, nên mới dám hứng dao cho anh. Nhưng nhút nhát lớn nhất của cô cũng là Cố Khiết Thần, thế nên ngay cả một câu hỏi cũng không dám hỏi.
Hứa Tịnh Nhi ngẫm nghĩ, không khỏi cười tự giễu.
Nếu cô là tiểu tiên nữ hạ phàm để lịch kiếp, thì Cố Khiết Thần chính là kiếp số mà cô khó vượt qua nhất. Rốt cuộc kết cục sẽ là cô độ được kiếp, thành công lên trời, hay là bị kiếp số này hành chết, hồn bay phách lạc?
Cố Khiết Thần thấy Hứa Tịnh Nhi im lặng rất lâu, ánh mắt còn có chút mất tinh thần, mày càng nhíu chặt hơn: “Hứa Tịnh Nhi, em nói đi, có phải vết thương đau lắm không? Để anh đi gọi bác sĩ!”.
Dứt lời, anh vén chăn lên, chuẩn bị đặt chân xuống đất.
Lúc này Hứa Tịnh Nhi mới hoàn hồn, giơ tay ra kéo nhẹ ống tay áo anh. Cố Khiết Thần dừng động tác lại, nhìn cô, Hứa Tịnh Nhi lắc đầu nói: “Không sao, em vẫn chịu được”.
“Thật không?”.
“Thật”.
Hứa Tịnh Nhi không tiếp tục nói về chuyện này nữa, mà chuyển chủ đề: “Chẳng phải anh muốn xem phim với em sao?”.
Cô hơi hất cằm, dùng khẩu khí nữ vương kiêu ngạo như trước đây đáp: “Phê chuẩn”.
Cố Khiết Thần sững sờ, dường như nhất thời chưa quen với dáng vẻ này của cô, nhưng đáy mắt anh nhanh chóng dâng lên sự hoài niệm không dễ nhận ra.
Đây là Hứa Tịnh Nhi của ba năm trước…
Không, nên nói đây mới là Hứa Tịnh Nhi nguyên bản.
Cũng là dáng vẻ… mà anh yêu nhất.
Cố Khiết Thần ngồi lại chỗ cũ, nhìn Hứa Tịnh Nhi, nhếch môi cười, giọng nói rất nhẹ, cũng rất dịu dàng: “Được, chúng ta xem phim”.
Hứa Tịnh Nhi cũng không ngờ lần đầu tiên trong đời hai người xem phim lại là xem ở trong bệnh viện, nhưng đúng là… rất đặc biệt.
Sau này trong hồi ức của cô lại có thêm một cảnh tượng có thể giữ gìn rồi.

Thời gian sau đó, Hứa Tịnh Nhi đều nằm trên giường dưỡng bệnh, Cố Khiết Thần dù công việc bận rộn, cũng chưa từng rời phòng bệnh nửa bước, lúc nào cũng ở bên cạnh cô. Hơn nữa, để đảm bảo cho cô nghỉ ngơi, trước chín giờ sáng và sau chín giờ tối anh đều tắt điện thoại. Dù là chuyện lớn đến đâu cũng không bằng ở bên bà xã.
Anh không mời hộ lý, tất cả mọi việc của Hứa Tịnh Nhi đều do anh tự tay xử lý, ngay cả việc nhỏ như uống nước, anh cũng có thể kề cốc tận miệng để cô uống.
Cố Khiết Thần chưa từng chăm sóc ai, làm vừa cứng ngắc vừa vụng về. Nhưng cho dù là vậy thì anh vẫn kiên trì làm.
Hứa Tịnh Nhi nhìn anh liền nhớ đến bản thân trước kia, cũng từng lần mò như vậy, học từng chút một, chăm sóc anh rất chu đáo, không ngờ… thời thế đổi thay, lại đến lượt anh chăm sóc cô.
Chỉ là cô của lúc đó là vì yêu, còn Cố Khiết Thần thì sao? Là vì cảm kích hay là vì yêu?

Vì nhát dao này, cô nằm nhiều ngày mới tỉnh lại, các phương tiện truyền thông đều đã đưa tin về buổi họp báo của tập đoàn Cố Thị, Hứa Tịnh Nhi không cần phải viết nữa, đồng nghĩa với việc cô không hoàn thành nhiệm vụ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.