Từ Soái hít sâu một hơi, lẩm nhẩm mười lần: “Vì anh em đầu rơi máu chảy, vì anh em không màng sống chết!”. Sau đó nghiến chặt răng, rồi lao theo bóng lưng của Hứa Tịnh Nhi mà hét: “Chốt kèo!”.
Hứa Tịnh Nhi dừng bước, quay người lại: “Vậy thì xem thôi”.
Hai người soát vé rồi đi vào phòng chiếu, không ngờ rằng hàng ghế mà Hứa Tịnh Nhi ngồi toàn là ghế trống.
Tết nhất thế này, rạp chiếu phim gần như là chật kín. Lúc Cố Tuyết đặt vé, cũng chỉ còn có hai ghế này, vậy những ghế trống kia là do người ta chưa đến sao? Nhưng lúc cô vào đã là muộn rồi, bộ phim đã chiếu được năm phút rồi mà…
Mặc dù khó hiểu, nhưng Hứa Tịnh Nhi cũng không nghĩ nhiều, sau khi tìm thấy ghế của mình, thì phát hiện… rõ ràng chỗ của Từ Soái ngay cạnh chỗ cô, nhưng anh ta không ngồi cạnh cô, mà lại chọn một vị trí cách cô hẳn sáu ghế.
“Anh… chỗ của anh ở đây cơ mà!”. Hứa Tịnh Nhi vẫn bé tiếng nhắc nhở, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Từ Soái cũng bé tiếng trả lời: “Tôi không thích ngồi gần như thế, cho nên tôi đã mua hết cả dãy ghế này rồi, cô cứ kệ tôi, cô có thể nhìn thấy tôi ngồi đây là được rồi”.
Có thể nhìn thấy anh ta là được rồi? Cái quái gì thế…
Hứa Tịnh Nhi nhún vai, cũng chẳng buồn đi hiểu suy nghĩ kỳ cục của anh ta, cô đeo cặp kính 3D lấy ở bên ngoài vào, tựa lưng vào ghế, mắt hướng về màn hình.
Bộ phim kết thúc đã là mười một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tong-lai-phat-dien-roi/337932/chuong-284.html