“Két…..” một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy ra, Trần Thạch Mai cầmtrong tay cái chổi lông gà bước vào, khép cửa lại rồi cẩn thận đảo mắtnhìn xung quanh.
Sáng sớm nay, cha nàng sai các nàng đi quét dọn lại nhà cửa. ThạchMai vốn ngày thường đã không được yêu quý nên bị đẩy đến trạch việnhoang phế ở phía Tây quét tước. Nơi đây là từ đường thờ cúng tổ tiên,ngày thường không được ánh nắng mặt trời chiếu tới nên ẩm mốc, cửa sổ gỗ còn bị mọt ăn thủng lỗ chỗ, góc tường vương đầy tơ nhện. Nhưng ThạchMai chẳng hề sợ hãi mà cảm thấy rất bình tĩnh, còn vươn vai ngáp mộtcái.
Nơi này lâu rồi không có người đến nên đóng một lớp bụi dày, chổilông gà vừa phủi qua bụi bặm đã bay đầy trong không khí. Thạch Mai hắtxì một cái, chợt nghe cây cột trong phòng vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’, nàng nhanh tay che miệng mũi lại. Đưa mắt nhìn khắp bốn phía, phát hiện mấycây cột phần lớn đã bị mọt ăn hết, nàng đảo qua một vòng cũng chỉ thấycó đàn kiến lũ lượt kéo ra. Dù sao căn nhà cổ này đã có hơn trăm nămtuổi rồi, chắc không còn ai ở đây nữa.
Đến bên bàn thờ, Thạch Mai muốn phủi bụi bặm bám trên bài vị tổ tông thì lại phát hiện đằng sau các bài vị có đặt một cái tráp.
Tráp được làm bằng gỗ mun, thoạt nhìn có vẻ sang quý. Nàng cầm thửlên, thấy khá nặng. Dùng cái chổi lông gà phẩy phẩy mấy cái, thấy trêntráp có khắc mấy chữ – Hương phấn trạch.
Ba chữ này Thạch Mai đã nghe quá nhiều lần.
Trần gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-toa-huong-phan-trach/45962/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.