Gian phòng yên tĩnh thoảng hương đàn mộc, đèn đuốc tuy đã châm lại vô pháp nhìn rõ dung mạo nữ tử nữ trên giường do lớp rèm che phủ, nhưng không thể nghi ngờ, nàng chính là Sa Linh. “Tử Huy không phải kẻ ác độc, ngàn năm qua tình cảm hắn dành cho nàng vẫn tốt như vậy, Tịch Tinh tao ngộ ta là họa của nàng ấy, bất quá tao ngộ nàng lại phúc phần của ta.” thanh âm của Sa Linh nhàn nhạt từ sau tấm rèm truyền tới. “Hôm nay công tử qua được một kiếp âu cũng là vạn hạnh. Thiên hạ làm sao có nhiều cái vạn hạnh như vậy?” Vọng Nguyệt dưỡng thương, biết này nữ tử trước mặt sắp tiến vào giấc ngủ sâu, cũng không biết sẽ ngủ mất bao lâu, nghe nói nữ tử này muốn gặp hắn, cũng không biết có chuyện gì mà phải đến chỗ hắn. Nàng không thể chịu được ánh nắng, cũng vì vậy liền chọn thời điểm này mà đến. “Ngày đó tại Thiên Xà đảo đúng là đã bị thiên yêu vạn ma làm khó dễ không thể thoát thân. Ngũ phũ lục tạng cũng bị phệ giảo.” Hắn ngồi trên ghế, dùng thanh âm bình tĩnh kể lại hung hiểm ngày đó: “Vốn dĩ có vài lần ta suýt chịu đựng không được, nhưng lúc đó ta lại nghĩ đến Tịch Tinh, nếu ta bỏ cuộc, nàng nhất định không thể sống tiếp, vừa nghĩ tới nàng sẽ ra đi bỏ lại ta, ta liền ẫn nhẫn trước mọi chúng ma. Nếu không có thuốc của Viêm Tử Huy đưa sợ rằng ta vô pháp trở về.” “Chân tâm của Công tử nhật nguyệt minh giám, chỉ là ngài cần biết rõ, nếu ngài cho Tịch Tinh nội đan của ngài, từ nay về sau không thể sát sinh. Công tử hiện nay đã được thanh tẩy, nhưng sau này công tử giết ai, huyết tinh sẽ tích tụ vào huyết liên trên thân thể nàng, khiến nàng suy kiệt, công tử ngàn vạn nhớ lấy điều này.” Sa Linh đạm nhạt. “Ta vốn là người đáng chết, hiện nay lại có thể sống mà nhìn thấy mọi thứ mọi thứ cũng cảm thấy cao hứng. Hôm nay gặp mặt công tử, cũng vì mong công tử giúp ta tìm một người.” “Ngươi nói Lô Trạm?” Vọng Nguyệt bật thốt lên, khi hắn nói ra danh tự này cũng liền nhận ra hô hấp của nữ tử trước mặt có biến đổi. Hắn sớm đã không còn sát tâm khi nhắc đến danh tự này, tinh thần vẫn thoải mái. “Công tử là người thông minh.” Nữ tử nhẹ giọng than thở: “Hắn điên cuồng làm nên mọi việc âu cũng vì ta, bất hạnh của các người cũng vì vậy mà ra. Hướng công tử cầu xin tìm người, ta thật sự ti tiện đến cực điểm. Chỉ là nhân quả của ta cùng hắn phải có kết thúc, nếu nhỡ không tìm được hắn, chỉ sợ oán khí của hắn lưu lại trần thế, tai ác sẽ không ngừng tiếp dẫn. Thân thể ta lúc này đã là bảy phần quỷ khí, thiên nhãn cùng thần ấn của vu nữ đã sớm không còn, thời gian còn lại không nhiều, ta lại không biết phải đi đâu tìm hắn. Vọng Nguyệt công tử có thể hay không giúp ta?” Đồng tử xanh biếc của Vọng Nguyệt thanh minh, hắn nói với người ngồi bên kia bước rèm: “Địa ngục vô gian, ngươi vẫn muốn tìm hắn?” Nữ tử bên trong rèm tựa hồ cười : “Công tử vì Tịch Tinh có thể bước vào địa ngục vô gian, công tử đi được, Sa Linh vò sao không đi được?” Thần sắc hắn có chút ngưng tụ, chậm rãi nói: “Hắn dưới chín mươi chín tầng địa ngục, vô thượng địa ngục, ứng vạn kiếp khổ.” Nữ tử thở dài nói: “Đa tạ công tử.” Nguyên lai hết thảy mọi chuyện đều từ tham – sân -si. —————————————————————————– Ban đêm bầu trời vẫn sáng rực nhờ ánh sao, hắn bước ra sân. Không thấy bóng dáng nàng trong phòng, hắn liền rõ nàng ra đây ngắm sao. Thủy Tộc Nhất Sắc Sa Lan phía nam là thánh địa ngắm sao. Nàng từng thuộc về bầu trời, nhưng hiện tại hạ phàm, lúc này hắn chỉ cần đảo mắt là có thể thấy nàng bên cạnh. Khoảng khắc gần gũi này không biết phải nói như thế nào? Nàng đã trải qua quá nhiều khổ cực, tinh thần cũng căng như dây đàn quá lâu. Hắn nhìn thấy nàng ngủ say bên hồ thuỷ thảo cạnh đình viện, mấy ngày trước khi Tư Không xuất phát đã cho nàng một cây sáo, lúc này nó vẫn đang được nàng nắm chặt trong tay. Tư Không sau khi chuyển thế đầu thai quả nhiên thủ ước, tìm đến bên cạnh nàng. Nàng tuy rằng không nói, trong lòng lại hết sức cao hứng. Tư Không đi rồi, nàng giật mình có chút mất mác. Nàng hiện tại đã biết tự nhiên khóc cười, tâm tính cởi mở hơn hẳn lúc xưa. Hắn cảm nhận được biến hóa của nàng, tất cả đều bắt đầu từ ngày hắn ly khai. Lần nữa tỉnh lại nhìn thấy nàng, hắn càng hiểu được sự sống của nàng tươi đẹp đến nhường nào. Hắn nhẹ giọng tiến lên, nàng ngủ say như vậy thật không nỡ đánh thức, hắn định đem nàng ôm trở về phòng, tay vừa đặt lên ngang hông nàng, trong khoảnh khắc nàng liền tỉnh lại, nhãn tình nhìn thấy hắn. Hắn hơi sững sờ. “Ta biết rõ ngươ đi gặp Sa Linh.” Nàng nhẹ nói: “Vô luận nàng hỏi ngươi điều gì, ngươ cũng đừng khó dễ nàng. Ta kỳ thật không ghét nàng…” Hắn đảo mắt liền bật cười. Nàng có phải cho rằng hắn đối với người khác đều như hồng thủy mãnh thú? “Ta không có làm khó nàng ta. Ngươi quá lo lắng rồi.” “Có lẽ là ta quá lo lắng.” Nàng đang nói lại phát hiện tay hắn đang đặt lên eo mình, vội la lên: “Ngươi lại muốn ôm ta, ta không phải tiểu hài tử, chính mình có thể đi.” “Tịch Tinh, ta không có coi ngươi là tiểu hài.” Hắn cười nói, biết rõ nàng có chút ảo não, tay lại nhanh chóng ôm lấy eo nàng, giọng trầm ổn: “Ta chỉ là biết rõ ngươi không biết bơi, sợ ngươi ngủ rơi xuống trong nước. Ta biết rõ ngàn năm qua ngươi không giao thiệp với hàn đàm cũng bởi vì sợ nước.” Nghĩ đến năm đó hắn chính là yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, lúc đó nàng đưa tay qua mặt nước, cho hắn nội đan của nàng, nếu lúc đó nàng thật sự chết, cả đời này hắn sẽ sống trong hổ thẹn cùng thương tiếc. Nghĩ đến đó, thần sắc hắn cũng có chút ảm đạm. “Nguyệt, sự tình năm đó cũng đã qua cả rồi.” Đồng tử Tịch Tinh khẽ chớp, nàng thông minh như thế tự nhiên biết rõ hắn đang nghĩ gì. Nàng thoáng nghiêng người hôn lên môi hắn. Hắn hơi kinh ngạc, lại cười ôn hòa. Cúi người, đưa tay nâng đầu nàng, hôn trả. Tóc nàng quấn quanh ngón tay hắn, hắn tỉ mẩn hôn môi rồi chuyển qua cổ nàng, sự tình diễn biến quá tốt đẹp khiến hắn không thể khống chế được. Nàng có chút không biết phải làm sao, tựa hồ có chút minh bạch, lại thập phần mơ hồ. “Ngươi thật sự khiến ta có chút thất bại.” Hắn thấp giọng, hít vào mũi hương sen nhàn nhạt toả ra từ cơ thể nàng, ban đêm trăng thanh gió mát, ôm ái nhân trong lòng, hắn có chút không thể kiềm chế, có chút say: “Thời điểm ta hôn ngươi, ngươi lại không chuyên tâm. “ “Cái này ….ta …. có thể về phòng không …?” Nàng có chút lắp bắp, khí tức của hắn khiến nàng thấp thỏm không yên, sắc mặt đỏ lên. Hắn trầm thấp cười, hắn như thế nào không rõ nàng đây đang ngại ngùng? Kéo lấy eo nàng, đem mặt nàng đối diện mình, hắn không có hảo ý cười nói: “Tịch Tinh, ngươi chính là đang mời gọi ta?” Cái gì mà mời, cái gì mà mọc …. Mặt nàng đỏ càng lợi hại, vội la lên: “Tuyệt đối không phải ý tứ này!” “Vậy liền về phòng ta đi.” Hắn khẽ lộ tiếu ý, nhanh chóng ẵm nàng đứng dậy. Nàng một trận kinh ngạc hoảng hốt, hắn cứ vậy ôm nàng đi vào hành lang uốn khúc sâu hút. “Bỏ tay xuống!!” Nàng giống như nai con kinh hãi, ở trong lòng hắn không an phận., sắc mặt từng đợt đỏ ửng. “Để tai nói cho ngươi nghe một bí mật.” Giọng hắn đạm đạm truyền tới. “Ách?” Bí mật của hắn? Nàng rất, rất tò mò. “Tuy rằng ta có hôn qua Vô Ưu, nhưng ta chưa từng chạm vào nàng ta.” Cửa gian phòng mở ra, đóng lại. Hắn vừa nói gì? Nàng thế nhưng ở trên giường hắn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mất hồn thế mà bị hắn bế lên giường. Đồng tử hắn xanh biếc, trong suốt như nước, ôn đạm nhìn nàng chăm chú. “Có lẽ thời điểm đó ta có chút không xác định, sau khi đầu thai sang kiếp khác liệu Vô Ưu có hay không yêu ta. Có lẽ trong lòng ta cho rằng, nàng phải có quyền lợi lựa chọn hạnh phúc của chính mình. Tuy rằng tìm ngươ ngàn năm, tuy rằng yêu ngươi, nhưng dù sao ta cũng không xác định được ngươi cũng có tình cảm như ta, cũng yêu ta như ta yêu ngươi.” Hơi thở ôn hoà của hắn vang lên bên tai: ” Cho nên ta không có đụng vào nàng ấy.” Đây chính là bí mật của hắn sao? Nhất thời nàng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. “Cám ơn, Nguyệt, cám ơn … “ Nàng hiểu tâm ý của hắn. Nàng chủ động ôm hắn, ôn nhu hôn lên hàng mày tinh tế của hắn, mắt hắn, môi hắn. Cách nàng hôn cũng vụng về như con người của nàng vậy, cũng giống như nàng vụng về thổi đàn sáo, phảng phất vĩnh viễn học không được. Hắn bật cười, bàn tay to chụp tới, đem nàng ôm vào trong ngực, nằm xuống: “Tạ xong rồi, ngủ đi.” Nàng sửng sốt, an phận ngốc người trong ngực hắn, tim đập rộn lên. Hắn hơi nhếch môi, nhìn thấu nàng tâm tư, đạm nói: “Không phải sợ hãi sao? Chờ ngươi hoàn toàn quên hết những chuyện không vui, ta nhất định sẽ ôm ngươi tới tay.” Trong lòng nàng liền chấn động, người này lúc nào cũng suy nghi vì nàng. Nàng thích hắn, nàng thật sự thích, tại một khắc nhìn thấy hắn nàng liền hoàn toàn thích, sợ cái gì, nàng sợ cái gì cơ chứ? Tay nàng có chút vụng về cố gắng tự tháo vạt áo chính mình, bình thường không sao, lúc này lại lọng cọng, thắt lưng loạn một vòng. Hắn nhìn hành động của nàng đột nhiên có chút minh bạch, ôn hòa đưa nắm chặt nàng tay, xoay người nhẹ nhàng áp lên trên người nàng. “Tịch Tinh.” “Ách…” Nàng cảm thấy hô hấp có chút hỗn loạn, đầu óc có chút không rõ ràng. “Ngươi có vẻ rất khẩn trương.” Hắn nhìn nàng. “Ha ha…” nàng chỉ có thể cười cười. Hắn hôn lên môi nàng, an ủi chút bối rối trong nàng: “Ngươi biết hay không, thời điểm như thế này phải để nam nhân chủ động?” Hắn cười, hắn đã hiểu rõ trái tim nàng. Ngón tay hắn luồn vào vạt áo nàng, nhẹ nhàng giải khai. Ngoài cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi. Ánh sao sáng ngời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]