Chương trước
Chương sau
Trong sinh nhật của Hoàng đế, Lệ phi đứng trên một cái mâm tròn bằng thủy tinh, nhẹ nhàng nhảy múa, vũ điệu uyển chuyển như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.

Mọi ánh mắt đều tập trung vào nàng ta, đến khi điệu múa kết thúc, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt.

Hoàng đế cũng khen ngợi: "Uyển chuyển như chim công, mềm mại như rồng uốn."

Lệ phi đắc ý lắm, nhìn nhóm mỹ nhân dị tộc ngồi bên dưới bằng ánh mắt khiêu khích:

"Nghe nói nữ tử Vu Điền cũng rất am hiểu việc nhảy múa, không bằng Ninh phi cũng biểu diễn một phen, để chúng ta được mở rộng tầm mắt đi."

Ninh phi cười khẩy một tiếng, chậm rãi đặt ly rượu xuống, nói:

"Ở Vu Điền của chúng ta, chỉ có khỉ mới làm trò hoặc diễn xiếc ảo thuật cho mọi người xem thôi. Ta không muốn bị người khác nhìn chằm chằm giống như khỉ."

Mặt Lệ phi tái xanh, chỉ vào Ninh phi định nổi giận.

Nhưng đúng lúc này, Hoàng hậu lại lên tiếng: "Ninh phi tính tình thẳng thắn, là người có cá tính. Lệ phi đừng vì chuyện này mà nổi giận nhé."

Lệ phi nghẹn lại, không nói nên lời, chỉ đành quay sang Hoàng đế tỏ vẻ ấm ức: "Bệ hạ!"

Hoàng đế vừa định mở miệng an ủi thì Ninh phi lại nói:

"Ta nghe nói bệ hạ và Hoàng hậu là thanh mai trúc mã, trước khi lên ngôi bệ hạ còn vì Hoàng hậu mà b.ắ.n pháo hoa khắp cả thành, tình cảm này đúng là khiến người ta ngưỡng mộ."

Lời của nàng ta như dẫn lối, có rất nhiều người tham gia yến tiệc sinh thần là người đã ở trong kinh thành rất lâu, vẫn còn khắc sâu chuyện khi trước, sôi nổi phụ họa:

"Đúng thế, lúc bệ hạ chưa lên ngôi, có năm Hoàng hậu bệnh nặng, bệ hạ còn dầm mưa to, tự mình leo lên chùa Già Lam cầu bùa bình an, vừa xin được bùa thì bệnh của Hoàng hậu cũng khỏi."



"Còn có chuyện này nữa, khi bệ hạ còn nhỏ đã từng lén trèo tường vào nhà Thừa tướng chỉ để mang cho Hoàng hậu một củ khoai lang nướng, cuối cùng bị Thừa tướng phát hiện, tố cáo với tiên đế."

Trong lời kể của mọi người, Hoàng đế và Hoàng hậu thanh mai trúc mã, tình cảm chân thành tha thiết, nhưng hiện tại thì sau khi Hoàng đế cưới Lệ phi về cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú, dồn hết tình yêu đó cho người khác.

Ta giương mắt nhìn hai người ngồi phía trên, ánh mắt Hoàng đế phức tạp, hết nhìn Hoàng hậu rồi lại nhìn sang Lệ phi, vẻ mặt Hoàng hậu vô cảm, một tay thì nhẹ nhàng xoa bụng mình, như thể đang nghe câu chuyện của người khác vậy.

"Trước đây trẫm..." Hoàng đế mở miệng, dường như muốn nói gì đó. Nhưng đột nhiên nét mặt lộ vẻ đau đớn, dùng tay ôm đầu, gân xanh nổi lên trên trán,cả người run rẩy.

"Mau truyền thái y!" Hoàng hậu lập tức đỡ lấy Hoàng đế đang lảo đảo sắp ngã.

Lệ phi cũng muốn tới đỡ nhưng Hoàng đế lại gạt tay nàng ta ra, rúc vào lòng Hoàng hậu, miệng không ngừng gọi: "Thanh Thanh, Thanh Thanh..."

Ta thấy sắc mặt Lệ phi tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoàng đế với vẻ ác độc.

Ninh phi thì lại cười tủm tỉm, thấy ánh mắt ta chuyển sang mình thì nâng ly rượu lên, nháy mắt với ta, sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu.

5.

"Con tiện nhân Ninh phi kia!" Lệ phi ném vỡ hết đồ đạc trong điện.

Ta và các cung nhân khác thì quỳ dưới đất, không dám lên tiếng.

Lệ phi phát ti3t xong cũng mệt mỏi không còn sức nữa, nàng ta dựa vào giường, miệng lẩm bẩm:

"Hoàng đế chỉ bị lời nói của bọn họ làm hoang mang, khi nào ngài tỉnh táo lại sẽ đến tìm ta thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.