"Nếu đầy đủ rồi thì chúng ta nướng đồ ăn đi"
Một người đàn ông trong đó đứng lên nói: "Tôi không muốn ăn cẩu lương của các cậu nữa đâu"
Nghe lời anh ta nói, mọi người như bị chọc mà bật cười. Lăng Trạch nắm tay cô kéo ra vườn. Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn dụng cụ, lửa than cũng đã cháy đỏ.
Anh quay sang nhìn cô, dịu dàng lên tiếng: "Em muốn ăn cái gì, anh nướng cho em"
"Em ăn gì cũng được"
"Vậy anh nướng thịt cho em nhé?". Nói rồi, anh cầm vài xiên thịt để lên vỉ nướng.
Động tác của anh vô cùng chuyên nghiệp, Minh Nguyệt không chần chừ mà lấy điện thoại chụp lại. Cô cúi đầu nhìn thành quả của mình không nhịn được mà mỉm cười.
"Cười gì vậy?"
Đột nhiên anh ngẩn đầu khẽ lên tiếng. Cô bị lời nói kia làm cho giật mình, có chút chột dạ mà giấu điện thoại ra sau lưng, cười cười chối: "Không có gì, anh nhìn lầm rồi"
"Vậy sao?"
Lăng Trạch tiến đến gần cô, khéo cô ép vào lòng mình. Anh cúi đầu, đe dọa: "Cho em cơ hội cuối cùng đấy"
"Không có gì thật mà. Anh, người ta nhìn thấy đó"
"Bọn họ thấy cũng có sao đâu. Em có muốn giấu tiếp không?"
Minh Nguyệt ngượng ngùng đỏ mặt: "Thật sự không có"
Sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng rút điện thoại cô đang giấu sau lưng giơ lên cao. Minh Nguyệt nhìn anh rồi hốt hoảng: "Lăng Trạch, trả lại cho em"
Lăng Trạch mỉm cười: "Không được, anh muốn xem trong đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-nhan-thien-kim-lui-bai/3563219/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.