Minh Nguyệt chập chờn tỉnh dậy, trước mắt cô là một gương mặt quen thuộc. Người kia nhìn thấy cô tỉnh lại mà vui mừng ra mặt.
"Minh Nguyệt, em tỉnh rồi"
Nhìn người trước mắt, cô lại nghĩ đến gương mặt lạnh lùng thiếu kiên nhẫn tối qua bất giác rùng mình. Lăng Trạch thấy cô không lên tiếng liền trở nên gấp gáp: "Có phải bị sốt đến hỏng rồi không?"
"Minh Nguyệt, em đừng làm anh sợ"
"Lăng Trạch?"
"Đúng, là anh đây"
Lăng Trạch không giấu nổi nụ cười vui vẻ: "Anh đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em nhé?"
Thấy người kia vừa quay đầu, cô liền níu cánh tay anh lại. Cô sợ, sợ mất đi Lăng Trạch dịu dàng yêu thương cô, sợ anh biến thành người chán ghét cô. Minh Nguyệt mím môi, lo sợ nói: "Đừng đi được không?"
Hiếm khi thấy cô bám người như vậy, tâm trạng anh càng lúc càng vui vẻ, miệng cười không khép lại được: "Được chứ, được chứ. Anh ở lại với em"
"Lăng Trạch, ở đây là đâu?"
Nhìn khung cảnh ở ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi dày. Cô có thể chắc chắn mình đã ra nước ngoài, bởi vì nước nhà là đất nước nhiệt đợi làm gì có tuyết vào mùa đông chứ.
Anh nắm bàn tay lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn: "Chẳng phải em nói muốn đến kinh đô thời trang sao?"
"Thật sự là Paris sao?"
Minh Nguyệt kinh ngạc, khóe môi hơi cong lên. Lăng Trạch nhìn cô cười liền cười theo: "Em nghỉ ngơi vài ngày.
Sau đó chúng ta ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-nhan-thien-kim-lui-bai/3563217/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.