"Lăng tổng"
Lăng Trạch không quay đầu, vẫn đứng nhìn người phụ nữ ở phía xa: "Có chuyện gì?"
"Đã có kết quả của Minh Nguyệt tiểu thư"
Cầm tờ giấy khám bệnh được đưa đến, càng đọc sắc mặt của anh càng tối đi. Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hàng chữ "loạn trí nhớ". Anh hít thật sâu, rồi quay lại đối diện với người kia: "Loạn trí nhớ?"
Người kia gật đầu: "Phải, đây là kết quả gần nhất với trường hợp của cô ấy. Nếu không được chữa trị kịp có thể dẫn đến chứng bệnh hoang tưởng"
Lăng Trạch mím môi, gương mặt không rõ cảm xúc, ánh mắt vẫn dán lên người con gái ở phía xa.
(...)
Sau khi xuất viện, Minh Nguyệt được đưa về nhà nhưng không hiểu tại sao khi tỉnh lại đã ở trong căn phòng của
Lăng Trạch. Cô ngờ vực ngồi bật dậy: "Sao tôi lại ở đây?"
"Cốc cốc cốc"
Tiếng gõ cửa vang lên làm cô giật bắn mình lùi lại phía sau. Mắt Minh Nguyệt mở to nhìn chăm chăm vào cánh cửa, Lăng Trạch trở về rồi sao? Hắn ta sẽ không làm gì cô chứ?
"Minh Nguyệt tiểu thư, cô thức dậy chưa?"
Là giọng của bác quản gia, cô thở phào nhẹ nhõm: "Rồi ạ"
"Đồ ăn sáng tôi đã chuẩn bị, mời cô xuống nhà"
"Vâng, cháu xuống ngay"
Minh Nguyệt nhanh chóng thay quần áo rồi đi xuống nhà. Chân bước gần đến phòng ăn liền khựng lại, trong lòng hơi lo sợ. Lăng Trạch sẽ không ở đó chứ?
"Lăng Trạch không ở đây sao?"
Bác quản gia nghe cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-nhan-thien-kim-lui-bai/3563215/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.