Tìm hết cả ngóc ngách trong phòng học, khu thực hành vẫn chưa hề thấy bóng dáng quen thuộc nhỏ bé kia đâu. Trái tim của anh như bị thứ gì đó siết chặt đến đau nhói, Lăng Trạch nhíu mày :”Còn nơi nào chưa tìm không?”
Bác bảo vệ ngập ngừng lên tiếng :”Còn chỗ để phế liệu của trường”
“Đến đó ngay”
Chưa đi đến đã nghe khu đó vang lên tiếng của một nữ sinh đang quát mắng, còn có tiếng đánh nhau. Lăng Trạch liếc mắt lạnh lùng nhìn về người đàn ông trung niên phía sau, rồi chạy nhanh đến đó
Hai mắt anh kinh ngạc mở lớn, người bị giữ chặt kia chính là cô gái nhỏ của anh. Mặt bị đánh đến bầm đập, quần áo bị kéo sộc xệch nhưng trên mặt vẫn còn sự ngoan cố. Trong lòng anh vừa thương lại vừa muốn trách, vội vội vàng vàng chạy đến ngăn lại
Đứa trẻ này tôi còn không dám mạnh tay, các người giỏi đến mức đánh người thành ra thế này sao?
[…]
Ngày hôm sau, Minh Nguyệt đến trường như thường lệ, cô bước xuống xe đã có vô số ánh mắt kì lạ nhắm vào cô chăm chăm. Cô không nghĩ quá nhiều mà bước dọc theo hành lang vào lớp, cô bạn ngồi phía trên thấy cô xuất hiện trong mắt tràn đầy sợ hãi
Minh Nguyệt nhíu mày khẽ cất giọng :”Có chuyện gì vậy?”
Người đó lắp bắp vội vàng quay sang chỗ khác :”Không… không có gì”
Không có gì? Vậy ánh mắt kia là thế nào, cô đáng sợ như vậy sao? Nói đi cũng phải nói lại, đám người Thanh Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-nhan-thien-kim-lui-bai/2875285/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.