Lấy từ chỗ Triệu Hàn Trâm.” Châu Kinh Duy dừng một chút, sau đó lại lên tiếng, giọng nhuốm ý cười: “Tại sao gọi tôi là anh Châu?”
Trình Vi Nguyệt ngại ngùng khẽ đặt điện thoại gần tại hơn một chút, cô vừa chân thành vừa dịu dàng nói với người bên kia: “Thật xin lỗi, tôi... tôi hiếm khi gọi tên của người khác giới.”
Giọng nói của cô gái nhỏ thật nhẹ nhàng và mềm mại, Châu Kinh Duy nghe thấy mà tim như tan theo.
Anh cụp mắt, đặt tay lên vô lăng và mỉm cười rạng rỡ, giọng điệu điềm đạm: “Không sao, nếu không quen, em muốn gọi thế nào thì cứ gọi.”
Con đường này buôn bán không tốt nên có rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa rồi.
Tay cầm bình hoa của Trình Vi Nguyệt có hơi mỏi, cô bèn đến cạnh một cửa hàng không mở cửa rồi ngồi xuống, cười nói: “Cảm ơn anh Châu.”
Châu Kinh Duy nói cô không cần cảm ơn, đến khi hỏi vị trí của cô thì mới biết cô đang ở gần văn phòng của mình.
Thật là trùng hợp.
Anh lái xe chưa được bao lâu đã trông thấy Trình Vi Nguyệt đang ngồi bên đường, đôi mắt trong veo nhìn về nơi xa.
Châu Kinh Duy không biết cô đang nhìn cái gì, anh chỉ cảm thấy đôi mắt ấy cứ mải mê nhìn tận nơi đâu, hơi nước ấm chứa trong đó như giới thẳng vào tim của anh.
Anh chẳng rõ cảm giác này là gì nhưng chua xót vô cùng.
Trình Vi Nguyệt đã từng ngồi trên xe Châu Kinh Duy một lần rồi. Cô ôm bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-hon-sau/3476877/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.