Trình Vi Nguyệt nhìn người đàn ông khôi ngô tuấn tú đang ngồi trên sofa, lòng chợt bồn chồn. Anh che giấu cảm xúc của mình quá khéo, khiến cô không dám chắc anh đang nghĩ gì. Hôm qua cô bỏ anh lại mà đi, hẳn anh phải giận lắm.
Trình Vi Nguyệt thấp thỏm đi về phía anh. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, đang định nói gì đó thì bị anh nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Trên người Triệu Hàn Trầm là mùi hương Bleu de Chanel rất dễ chịu, càng gia tăng sức hút cho gương mặt điển trai của anh, chẳng khác nào một lọ xuân dược biết đi.
Không một người phụ nữ nào có thể thờ ơ với Triệu Hàn Trầm, sức quyến rũ của anh quá lớn, nhưng Trình Vi Nguyệt chỉ nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến cô không kịp chuẩn bị tâm lí nên chỉ thấy ngạc nhiên.
Phản ứng của cô làm Triệu Hàn Trầm buồn cười. Sự tương phản giữa ngoại hình và tính cách của cô chính là điều anh thích. Cô thật tinh khôi và thuần khiết biết bao!
Tâm trạng Triệu Hàn Trầm đã khá hơn nhiều, bờ môi cong cong, khóe mắt đầu may đong đầy ý cười, dễ khiến người ta có cảm giác anh rất đa tình.
Anh cất tiếng hỏi Trình Vi Nguyệt : “Hôm qua em đi đâu?”
Thấy anh không nổi giận như tưởng tượng, Trịnh Vi Nguyệt hơi ngạc nhiên, một lúc sau mới khẽ đáp: “Em ra ngoài bắt taxi rồi...”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, nhưng rõ ràng Triệu Hàn Trầm cũng chẳng muốn hỏi đến cùng. Anh hơi cụp mắt, nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi ngắt lời: “Ninh Ninh, lần sau đừng bốc đồng như thế nữa, biết chưa?”
Trình Vi Nguyệt hơi khó chịu, khóe mắt cay cay, cảm giác sắp không thở nổi. Cô mỉm cười gượng gạo: “Hàn Trầm, anh cũng đừng bắt em làm những chuyện em không thích, được không?”
Triệu Hàn Trầm cúi đầu nắn bóp bàn tay Trình Vi Nguyệt, lòng bàn tay cô có một nốt ruồi son ở hồ khẩu.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Ừ, nghe em cả, miễn sao em ngoan ngoãn là được.”
Trình Vi Nguyệt ngấn người. Triệu Hàn Trầm nâng mặt cô, nhìn cô chăm chú và nói: “Vi Nguyệt, đây là lần đầu anh để một cô gái ở bên cạnh anh lâu đến vậy, đối với anh, em khác biệt với những cô gái khác, hắn em hiểu được điều đó chứ, đúng không?”
Trong nháy mắt, Trình Vi Nguyệt muốn hỏi sự khác biệt đó có phải là yêu không?
Nhưng cô không hỏi. Cả hai người đều biết rõ đáp án. Trong mối quan hệ giữa cô và Triệu Hàn Trầm, chỉ có mình cô yêu đơn phương.
Trình Vi Nguyệt không bao giờ quên được cảnh tượng buổi đầu gặp anh.
Khi ấy là ba năm trước, cô vừa trúng tuyển vào hệ nghệ thuật của Kinh Đại, ba cô hết sức hài lòng vì cô đã phát huy vượt xa mong đợi trong kì thi đại học nên đã tổ chức một buổi tiệc mừng rình rang.
Trình Tồn Chính giảng dạy tại Kinh Đại nhiều năm, là một giáo sư đức cao vọng trọng. Buổi tiệc này vừa là tiệc mừng thi đỗ của con gái, vừa là tiệc về hưu của ông nên khách khứa rất đông, trong đó có Triệu Hàn Trâm.
Không ai ngờ Triệu Hàn Trầm sẽ đến dự, kể cả Trình Tồn Chính. Anh đường đường là Tổng Giám đốc Tập đoàn Cảnh Tinh, là nhân vật tầm cỡ trong giới thượng lưu Kính Thành, sao lại hạ mình đến dự một buổi tiệc bình thường thế này được. Chẳng hạn như lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập Kinh Đại, hiệu trưởng đích thân ra mặt mà còn chưa mời được anh. Vậy mà lần này anh lại đến.
Bởi vậy, ngày hôm ấy Trình Tồn Chính rất vui.
Trình Vi Nguyệt nhớ khi ấy ông đã ngà ngà say mà vẫn cố kéo cô đến trước mặt Triệu Hàn Trầm và giới thiệu: “Ninh Ninh, đây là học trò mà ba ưng ý nhất, hai đứa làm quen đi.”
Ngày hôm ấy, Triệu Hàn Trầm mặc một bộ vest đen nghiêm chỉnh, khóe mắt đầu mày đậm chất phong lưu, gương mặt tuấn tú khiến người ta nhìn mà mê mẩn.
Triệu Hàn Trầm tuổi hai mươi ba là một chàng trai hào hoa phong nhã, lại vương chút ngông cuồng tuổi trẻ.
Nghe Trình Tồn Chính nói vậy, anh mỉm cười với cô, từ tốn lên tiếng: “Ninh Ninh?”
Thanh âm của anh đi thẳng vào lòng cô, khiến trái tim cô rối bời.
Anh chia tay với cô: “Lần đầu gặp mặt, chúc mừng em đã trúng tuyển vào Kinh Đại.”
Trong suốt mười tám năm làm con ngoan trò giỏi, đây là lần đầu Trình Vi Nguyệt gặp được một người đàn ông xuất sắc như thế. Anh giống như một cây anh túc, khiến người ta không cầm lòng được muốn tiếp cận dù biết rất nguy hiểm.
Trình Vi Nguyệt rung động với anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên, không thể tránh khỏi. Cô nghĩ có lẽ cả đời này cô sẽ không gặp được người đàn ông nào khiến mình ấn tượng như Triệu Hàn Trầm.
Triệu Hàn Trầm rất thích trêu chọc Trình Vi Nguyệt. Chẳng hạn như bây giờ, thấy cô ngẩn người, anh bèn nhét một viên kẹo bạc hà vào miệng cô.
Vị bạc hà the mát trong miệng khiến Trình Vi Nguyệt hoàn hồn, ngơ ngác nhìn anh.
“Tối nay có kế hoạch gì không?” Triệu Hàn Trầm thân mật hỏi.
Trình Vi Nguyệt hiểu ý anh, anh không còn truy cứu chuyện hôm qua nữa.
Cô nhếch môi cười, khóe mắt cong cong: “Tùy anh.”
“Anh phải gặp một đối tác quan trọng, Ninh Ninh đi cùng anh nhé?” Anh véo má cô.
Trình Vi Nguyệt thích Triệu Hàn Trầm gọi mình bằng tên ở nhà, như thế sẽ khiến cô có cảm giác hai người họ rất thân mật.
“Đương nhiên là được.”
Châu Kinh Duy đang ngồi trong phòng khách, hai chân vắt tréo. Anh mặc một bộ vest màu xanh sẫm kẻ sọc, nhàn nhã lật xem hồ sơ.
Đầu ngón tay anh là một điếu thuốc lá loại nhẹ. Anh không quen hút thuốc loại mạnh, bình thường chỉ hút loại thuốc lá nhẹ, điều nhỏ và dài, hàm lượng nicotine thấp, mùi cũng nhạt.
Diệp Thành đứng ngoài cửa chợt lên tiếng: “Chào anh Triệu.” Anh ta ngừng giây lát rồi nói tiếp, “Chào cô Trình.”
Hai nhà Châu, Triệu đã quen biết nhiều năm, Châu Kinh Duy và Triệu Hàn Trầm cũng biết nhau từ nhỏ. Triệu Hàn Trầm luôn tách bạch việc công và việc tư, đây là lần đầu Châu Kinh Duy nghe nói Triệu Hàn Trầm dẫn theo phụ nữ bàn chuyện làm ăn.
Châu Kinh Duy nhướng mày nhìn về phía cửa với vẻ dò xét. Vừa nhìn thoáng qua, anh bỗng ngần người, không tài nào dời mắt được.
Cô gái xinh đẹp có cặp mắt trong veo đang nắm tay Triệu Hàn Trầm, từ đầu chí cuối chỉ nhìn anh ta chính là cô gái mà anh đã gặp trên hành lang câu lạc bộ Ngọc Hàm hôm qua. Không ngờ cô lại là bạn gái Triệu Hàn Trầm.
Châu Kinh Duy khẽ chau mày.
Triệu Hàn Trầm quay sang Trịnh Vi Nguyệt , bình thản nói: “Anh sẽ bảo Diệp Thành đưa em đến nhà hàng, em muốn ăn gì thì cứ gọi món trước, nửa tiếng nữa anh và Kinh Duy sẽ đến sau.”
Lúc này, Trình Vi Nguyệt mới nhìn Châu Kinh Duy.
Cô nên miêu tả người đàn ông trước mặt mình thế nào đây nhỉ?
Thong dong, kiêu ngạo, thanh cao.
Trái với sức hút của Triệu Hàn Trầm, người đàn ông này tạo cảm giác rất xa cách, khiến người khác dù có nhìn cũng không dám có ý đồ gì với anh.
Anh mang một vẻ đẹp lạnh lẽo và xa xôi, ngoài tầm tay với.
Nếu chỉ xét về ngoại hình thì anh khiến cô có ấn tượng sâu sắc chẳng kém lần đầu gặp gỡ Triệu Hàn Trầm là mấy, còn khách quan mà nói thì có khi còn vượt trội hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]