Trong lúc đó Bùi Khương cũng mơ màng như ở trong mộng. Dịp tái ngộ đột ngột của Đàm Tiểu Kỳ như giúp thêm sức mạnh khắp người chàng. Cả hai nhìn nhau chăm chăm. Khi thấy Đàm Tiểu Kỳ khóc, Bùi Khương xúc động bước lại định lau nước mắt cho nàng. Vừa cất bước, mắt Bùi Khương như hoa lên, đôi chân không tự chủ được, khiến Bùi Khương té khụy xuống đất, đôi mắt nhắm nghiền lại và ngất đi.
Nghe tiếng té huỵch xuống đất, Đàm Tiểu Kỳ mở mắt rất nhanh và nhìn Bùi Khương, thấy chàng nằm im lìm trên mặt đất, Đàm Tiểu Kỳ hốt hoảng hét lên :
- Trời ơi! Bùi huynh làm sao thế?
Nói đoạn nàng nhảy lại định lay gọi thì chợt bị Lãnh Hàn Trúc và Lãnh Khô Mộc cản lại.
Đàm Tiểu Kỳ nhíu mày hỏi :
- Nhị vị làm gì thế?
Lãnh Hàn Trúc không đáp, chỉ nói :
- Kỳ nhi hãy lui ra.
Rồi cả hai ngồi xuống cạnh Bùi Khương.
Đàm Tiểu Kỳ lo lắng chạy lại nắm áo hai người và hỏi :
- Nhị thúc! Tam thúc làm gì vậy? Y là...
Lãnh Hàn Trúc vẫn lạnh lùng bảo :
- Tiểu Kỳ hãy lùi ra đi.
Lãnh Khô Mộc ôn tồn hơn, lão cười nói :
- Kỳ nhi khỏi lo lắng cho y. Nếu nhị sư thúc muốn giết y thì mười mạng như y cũng đã chết từ lúc nãy rồi.
Đàm Tiểu Kỳ nghe nói, hết sức ngạc nhiên, nàng nhìn Bùi Khương thì thấy mặt chàng xanh nhợt và ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt nhắm nghiền lại. Nàng lại lo lắng không biết nhị vị thúc thúc định làm gì Bùi Khương, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tinh-hiep-lu/102568/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.